Ngủ nhé Em... khi thế giới đã tắt đèn
Em đừng thức khuya...để đêm dài phải chờ đợi mãi ,
Những nỗi khổ , niềm đau...thôi... ta mong Em gác lại.
Khép đôi mi hờ... nhịp thở nhẹ nhàng... Em yên giấc ngủ ngoan.
Đôi vai nhỏ bé , Ta biết Em có nhiều lo toan ,
Những chuyện đã trải qua ... cho Em cảm nhận chẳng an toàn .
Nhưng ...Em ơi... thế giới này vốn như vậy ,
Bận tâm làm gì..cũng chẳng có ích chi.
Đất đâu nghĩ suy... chỉ vì Em sợ hiểm trở... mà thôi không rộng lớn ,
Trời không vì con người lo lắng giá lạnh... mà bỏ mất mùa đông ,
Đất Trời có quy luật giữa vũ trụ vô tận, mênh mông
Hãy cứ là chính Em... trong dòng đời khi mờ , khi tỏ .
Như.... khi Em đã từng mạnh mẽ bước qua... trong câu chuyện kể về những ngày xa đó ,
Như... cách Em đã họa lên bức tranh từ thuở thiếu thời còn nhiều ấp ủ lúc ban sơ.
Ta hiểu rằng... sẽ chẳng bao giờ có thể đạt được tất cả những ước mơ ,
Nhưng Em cũng đừng từ bỏ giấc mơ... để những giấc mơ trở nên dang dở .
Ngủ ngoan nhé Em ...bỏ lại những điều đang nhớ ,
Giờ phút này....chỉ còn nghe thấy tiếng thở của trái tim Em
Thở vào ....tâm vắng lặng khẽ im
Thở ra.... tâm lãng quên kiếm tìm những điều vọng tưởng .
Ngủ ngoan Em nhé !
Ánh trăng và ta sẽ tươi mát cùng em
Chúc em An !
Minh Đức- Vườn Tâm 1.12.2013