Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Theo lời Ngài dạy con đang tìm về Phật tánh sáng suốt đang có trong con và chỉ cho mọi người tìm về với Phật tánh của chính mình !
Con không biết hình ảnh đức Phật đi vào con từ thuở nào. Con chỉ biết rằng, con sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống thờ Phật và ông bà Tổ tiên. Gia đình thì không am hiểu nhiều về đạo, nhưng luôn tôn thờ hình ảnh đức Phật cùng hình ảnh của chư Tăng, Ni. Và những câu chuyện của cha con đã làm cho con luôn khắc sâu hình ảnh đức Phật nơi tâm thức nhỏ bé của mình.
Với kí ức của một trẻ thơ qua những câu chuyện kể về cuộc đời đức Phật và những câu chuyện dân gian Việt Nam có tính Phật giáo như: cây tre trăm đốt, Tấm Cám, ăn khế trả vàng… Qua những câu chuyện con mường tượng rằng đức Phật là một đấng tối cao nào đó, ở một cõi xa xăm bí hiểm và Ngài có rất nhiều phép màu vi diệu…
        Đó con luôn tưởng tượng về đức Phật như thế. Rồi đôi khi con ngây ngô hỏi rằng: “Cha ơi! Phật là ai”? Để giải thích cho một đứa trẻ như con ngày ấy hiểu, cha ngồi suy nghĩ thật lâu rồi nói : ‘‘Phật là ông Bụt trong chuyện cổ tích đó con, Phật linh ứng lắm, Ngài ở khắp mọi nơi để cứu giúp những người hiền từ, nghèo khổ, sức yếu thế cô bị người khác ăn hiếp… nhưng Phật sẽ quở phạt những người hung dữ, xấu tính, ác độc… Như những người xấu trong truyện con đã xem đó. Và nhất là những đứa trẻ không ngoan, không nghe lời cha mẹ, Phật sẽ phạt và không thương đâu’’.
          Nghe cha nói như vậy con sợ Phật lắm, cái sợ hồn nhiên của một đứa trẻ. Nên từ đó con không dám chơi mấy trò tinh nghịch nữa. Hồi còn nhỏ, con toàn chơi mấy trò nghịch ngợm như bẻ đầu mấy con dế đá thua, hay rình rình bắt mấy con chuồn chuồn rồi gỡ cánh ra… toàn là những trò quái ác! Rảnh thì rủ mấy đứa con trai trong xóm đi đánh nhau với mấy đứa xóm trên. Nên mẹ con thường bảo “mày bị mụ bà nắn lộn” chứ mày không phải con gái đâu. Nghe vậy con chỉ cười trừ. Nhưng từ khi nghe cha nói về Phật con bỏ hẳn!
          Thế rồi thời gian dần trôi, hình ảnh đức Phật trong con dần thay đổi, con không còn sợ Phật như trước nữa mà thay vào đó là lòng tôn kính. Con thường ngắm nhìn tôn tượng Ngài, Ngài có nụ cười hiền hòa của đấng Đại Từ Bi. Ngồi nhìn tôn tượng Ngài con chợt nhớ lại lời Cha nói khi xưa ‘‘mỗi khi có chuyện buồn cha thường đến trước bàn Phật quỳ đó và tự nhiên thấy lòng nhẹ nhàng liền’’ và giờ này con cũng cảm nhận được điều đó.
          Con dần dần tìm hiểu giáo lý qua sách vở, mạng internet… Con thích nhất là sách của Hòa Thượng Nhất Hạnh và những câu chuyện của Hòa Thượng như đã từng bước, từng bước một dắt con vào cõi Phật, về với một Thế giới an lành. Và lúc đó con như đang hòa mình vào cuộc sống thanh tịnh nơi chốn Thiền môn. Những câu chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng đem lại cho con những lợi lạc vô cùng to lớn.
          Rồi một lần có đủ nhân duyên con được tham dự “khóa tu mùa hè’’ dành cho thanh thiếu niên do chùa Hoằng Pháp tổ chức. Lần đầu tiên trong cuộc đời con được sống một cuộc sống đúng nghĩa, con cảm thấy sao tâm mình an lạc đến thế, hạnh phúc đến thế, một cái cảm giác không thể nào mô tả được bằng lời. Sống ngoài kia con cũng có cái vui nhưng chỉ vài phút vài giờ. Nhưng trong suốt thời gian khóa tu con luôn cảm nhận được niềm hỷ lạc.
          Qua sự hướng dẫn của quý Thầy quý Sư cô, con được tu tập, áp dụng việc tu tập vào đời sống, những bài thuyết pháp của quý thầy chợt như đánh thức cái tiềm thức đã ngủ quên trong con, ơn cha mẹ, ơn thầy cô, ơn Tam Bảo… hòa cùng lời kinh mỗi đêm. Và con chợt nhận ra rằng dù có học nhiều giáo lý đọc nhiều sách vở mà không áp dụng cho việc tu tập hằng ngày thì cũng như “nấu cát mà muốn thành cơm” như một cái kho thôi không lợi ích gì. Còn dù không biết nhiều giáo lý nhưng biết thực tu theo chánh giáo thì bờ giải thoát vẫn không xa. Phật có dạy học phải có tu mới có thể chuyển hóa được nội tâm. Và Phật còn dạy rằng : “Như vị lương y, biết bệnh mà chỉ thuốc, còn uống hay không, không phải lỗi của vị lương y. Lại như người dẫn đường rất tốt, chỉ dẫn đường tốt cho người, nhưng nghe rồi mà không đi, thì không phải lỗi của người dẫn đường” - (trích Kinh Di Giáo – HT Trí Quang dịch)
          Hiểu được những điều ấy, sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ cách trả hiếu cho cha mẹ cũng như tìm sự giải thoát con đã đi đến quyết định đi theo con đường của Phật, đi theo con đường mà đấng Đạo Sư đã chỉ. Mặc dù không nhận được sự tán đồng của ai trong gia đình nhưng không hiểu sao lúc đó con vẫn cứ làm. Vượt qua biết bao sự ngăn cản cuối cùng con cũng đủ duyên được Thầy thế phát. Mặc dù ngày lễ không có cha mẹ tham dự nhưng con vẫn cảm thấy ấm cúng khi được về dưới mái chùa và trở thành một tu sĩ.
          Càng ngày hình ảnh đức “cha lành” trong con ngày càng đẹp hơn. Mỗi ngày con đều lễ lạy rồi quỳ trước Phật tiền mà cầu nguyện với Ngài rất nhiều điều. Con không còn cầu nguyện cho riêng bản thân mình như ngày trước nữa. Con cầu cho tất cả mọi người, riêng con con thầm mong cầu mong cho mình có đầy đủ nhân duyên phước báu vượt qua tất cả những khó khăn thử thách trong cuộc đời mãi là một người đầu tròn áo vuông, là người truyền thừa mạng mạch của Như Lai. Là sứ giả truyền trao những tinh hoa mà bậc Đạo Sư chứng ngộ đã chỉ dạy. Phật đã tìm ra con đường phá tan vô minh phiền não, cứu giúp tất cả chúng sanh ra khỏi sanh tử luân hồi. Con chỉ là một sinh linh nhỏ bé hàng ngày vẫn quỳ nơi đây dưới tôn tượng Ngài ngắm nhìn dung nhan với 32 tướng tốt và 80 vẻ đẹp, nhớ lại những lời dạy của Ngài mà tu tập cầu mong ra khỏi cảnh lặn ngụp trong vòng sinh tử.
          Ôi hình ảnh của Ngài mới thiêng liêng và cao quý làm sao, lời dạy của Ngài thật là vi diệu!
          Theo lời Ngài dạy con đang tìm về Phật tánh sáng suốt đang có trong con và chỉ cho mọi người tìm về với Phật tánh của chính mình !
          Con luôn thầm cảm ơn hai đấng sanh thành đã tạo cho con hình hài này nuôi dưỡng dạy dỗ con trong 19 năm dài, hôm nay con gặp được ánh sáng của Như Lai soi đường cho con, để con tìm về với quê hương Cực Lạc.
          Phật đã dạy rằng: ‘‘Nhân thân nan đắc, Phật pháp nan văn’’. Hôm nay đây con đã có được thân người và phước duyên lớn hơn là con đã quay về được với Tam Bảo đây là đại nhân duyên của con. Thật hạnh phúc thay !
Bài Viết Đăng Trên Ấn phẩm Tuổi Trẻ Phật Việt