Thế Tôn thuyết pháp thoại này khi ở Xá-vệ, cũng liên hệ đến
một Tỷ-kheo từ bỏ tinh tấn. Khi vị ấy được các Tỷ-kheo đưa đến bậc Ðạo Sư,
trong trường hợp giống như câu chuyện trươùc, bậc Ðạo Sư nói:
- Này Tỷ-kheo, ông xuất gia trong Giáo pháp đem lại Ðạo và
Quả như vậy, lại từ bỏ tinh tấn, ông sẽ sầu muộn lâu dài, như người lái buôn
Seriva đã mất một cái bát bằng vàng trị giá trăm ngàn đồng tiền vàng.
Các Tỷ-kheo yêu cầu Thế Tôn phân tích sự việc này. Thế Tôn
làm sáng tỏ ý nghĩa qua câu chuyện quá khứ sau đây:
*
Thuở xưa năm kiếp về trước, Bồ-tát ở trong nước Seri, làm
nghề đi buôn ghè bát và được gọi là Serivan. Serivan cùng với một người lái
buôn bán ghè bát tham lam khác, vượt qua con sông Talavaha đi vào thành
Andhapura, phân chia những con đường trong thành, bán hàng hóa của mình tại con
đường đã được phân chia. Còn người kia nhận con đường phần mình. Trong thành ấy,
có một gia đình triệu phú bị sa sút. Tất cả con trai, anh, em và tài sản đều bị
mất sạch. Những người sống sót là một người con gái và một bà nội, cả hai bà
cháu sống bằng nghề làm thuê cho các người khác. Nhưng trong nhà có một cái bát
bằng vàng, xưa kia người đại triệu phú dùng để ăn cơm. Bát ấy lâu ngày bị quăng
vào giữa các chén bát khác không được dùng đến và bụi nhớp dính đầy. Họ không
biết cái bát ấy bằng vàng. Lúc bấy giờ, người lái buôn tham lam kia, đang vừa
đi vừa rao:
- Hãy lấy ghè nước, hãy lấy ghè nước.
Và đến cửa ngôi nhà. Người con gái thấy kẻ ấy liền nói với
bà nội:
- Thưa bà, hãy lấy cho con một đồ trang sức.
- Này con thân, chúng ta rất nghèo, đem đổi cái gì để lấy
ghè nước?
- Có một cái bát không giúp ích gì cho chúng ta. Hãy đem cái
này đổi lấy ghè.
Bà cho gọi người lái buôn, lấy ghế mời ngồi, đưa cái bát cho
kẻ ấy và nói:
- Này ông, hãy lấy vật này và đổi cho chị một chút gì.
Người lái buôn cầm bát suy nghĩ: "Bát này có thể bằng
vàng", xoay bát trên tay, cạo một đường với một cây kim sau lưng bát, biết
được bát bằng vàng, kẻ ấy nghĩ: "Không cần cho những người này một cái gì
cả, ta sẽ lấy cái bát", bèn nói:
- Vật này mà giá bao nhiêu? Giá của nó không đáng nửa đồng
xu.
Kẻ ấy quăng bát xuống đất, từ chỗ ngồi đứng dậy rồi bỏ đi. Bấy
giờ, giữa hai người lái buôn có sự thỏa thuận rằng khi một người đã vào con đường
rồi bỏ đi, người kia có thể vào con đường ấy được. Vì thế Bồ-tát đi vào con đường
ấy, rao hàng:
- Ai lấy ghè nước không?
Và đi đến cửa ngôi nhà ấy. Cô con gái nói với bà nội như trước.
Bà nội nói với cô:
- Này con thân, người lái buôn đến trước đã quăng bát xuống
đất và bỏ đi, nay chúng ta có thể cho cái gì để lấy được?
- Thưa bà, người lái buôn kia ăn nói thô ác. Còn người này
có dáng mặt dễ thương, ăn nói dịu dàng. Rất có thể người này nhận lấy.
- Vậy hãy gọi họ lại.
Cô gái gọi người này lại.
Khi vị này vào nhà và ngồi, họ đưa cái bát cho xem. Vị này
biết cái bát là bằng vàng liền nói:
- Thưa mẹ, cái bát này đáng giá trăm ngàn đồng tiền vàng.
Tôi không có trong tay tôi hàng hóa giá trị bằng cái bát này.
- Này ông, người lái buôn đi đến trước nói rằng cái này
không đáng giá nửa đồng xu, đã quăng bát xuống đất bỏ đi. Nay bát này nhờ công đức
của ông, trở thành bằng vàng. Vậy chúng tôi cho ông cái bát này. Hãy cho chúng
tôi một chút ít thứ gì, lấy cái bát và ra đi.
Lúc đó Bồ-tát có trong tay tám trăm đồng tiền vàng và hàng
hoá trị giá năm trăm đồng tiền vàng, liền đem cho tất cả và nói:
- Hãy cho tôi giữ lại cái cân, cái giỏ và tám đồng tiền
vàng.
Sau khi xin như vậy rồi, ngài cầm lấy cái bát và ra đi. Ngài
đi mau đến bờ sông, cho người chủ thuyền tám đồng tiền và leo lên thuyền. Khi ấy,
người lái buôn tham lam trở lại và nói:
- Hãy đem cái bát ra đây, ta sẽ cho các người một ít thứ gì.
Nhưng bà già mắng lại kẻ ấy:
- Chú cho rằng cái bát bằng vàng của chúng ta trị giá một
trăm ngàn đồng lại không đáng giá nửa đồng xu! Nhưng một người lái buôn chân
chánh, giống như thầy của chú, đã cho chúng ta một ngàn đồng vàng, lấy cái bát
và ra đi rồi.
Nghe nói như vậy, kẻ ấy than:
- Ta đã mất đi cái bát bằng vàng trị giá một trăm ngàn đồng
tiền vàng rồi. Nó thật là tên ăn cướp đã hại ta.
Người lái buôn tham lam ấy sanh khởi ưu tư sầu muộn, không thể
tập trung tâm trí, trở thành điên loạn, tự tay vung vãi đồng tiền vàng và hàng
hóa trước cửa nhà ấy, quăng bỏ áo mặc, áo choàng, và tay cầm cán cân như cái gậy
đi theo con đường của Bồ-tát, đến bờ sông. Thấy Bồ-tát đã đi qua sông, kẻ ấy liều
kêu:
- Hỡi bạn lái đò, hãy quay lại.
Nhưng Bồ-tát ngăn chận và nói:
- Ðừng quay lại.
Thấy Bồ-tát dần dần đi xa, sầu muộn ưu tư của kẻ ấy khởi
lên, quả tim nóng ran, máu nóng trào ra miệng và quả tim ấy bị nứt ra như bùn
dưới đáy của một bể nước. Do hận tâm chống Bồ-tát, kẻ ấy mệnh chung ngay tại chỗ.
Ðây là lần đầu tiên Ðề-bà-đạt-đa có hận tâm chống Bồ-tát. Còn Bồ-tát, trọn đời
làm các công đức như bố thí... rồi đi theo nghiệp của mình.
*
Sau khi thuyết pháp thoại này xong, bậc Chánh Giác đọc bài kệ:
Nếu đây ông thối thất
Không hướng đích diệu pháp,
Ông sẽ khổ lâu dài
Như người buôn Se-ri.
Như vậy, sau khi bậc Ðạo Sư thuyết pháp thoại này đưa đến tột
đỉnh A-la-hán, Ngài giảng Bốn Sự thật. Cuối bài giảng ấy, vị Tỷ-kheo từ bỏ tinh
tấn chứng quả tối cao A-la-hán.
Sau khi kể hai câu chuyện và kết hợp chúng với nhau, bậc Ðạo
Sư nhận diện Tiền thân:
- Thời ấy, người lái buôn ngu si là Ðề-bà-đạt-đa, còn người
lái buôn hiền trí là Ta vậy.