Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Tương truyền rằng, ngày xưa ông bà Thượng Đế biết rằng đứa con này lớn lên sẽ làm khổ mọi người nên truyền lệnh giết chết đi để dứt hậu hoạn, nhưng bàThượng Đế thương con nên đem giấu.

Thần ái tình lớn lên, vai mang cung tên, hễ gặpcác cậu thanh niên ở lứa tuổi 20 trở lên thì thần bắn cho mỗi người một mũi tên. Các thiếu nữ từ 16, 17 tuổi trở lên thần cũng bắn cho một mũi tên. Thế thì các người ấy gặp nhau yêu thương, thề non hẹn biển. Có khi thành vợ chồng mà cũng có khi tan vỡ, dở sống dở chết.

Một hôm, thần ái tình loay hoay bắn một công chúa xinh đẹp nhưng mũi tên lại trúng mình. Thần ái tình đâm ra say đắm công chúa thứ ba có sắc đẹp tuyệt vời. Nhưng chàng là người trời, công chúa là người phàm nên cứ mỗi đêm thì thần ái tình về yêu thương công chúa nhưng sáng lại biến mất.

Ăn ở lâu ngày mà không thấy mặt người yêu, công chúa đem chuyện nói với hai người chị. Hai người chị bày, “Hễ khi chàng về ở với em thì em hãy thắp đèn sáng lên.” Công chúa làm theo, nhưng khi có ánh đèn sáng thì chàng biến thành mây khói.

Vì thế nếu dùng trí tuệ soi sáng thì tình yêu chỉ là mây khói mà thôi.

Còn người sống độc thân, vì họ quá yêu bản thânhọ nên không thể yêu người khác được. Đó là chuyện của chàng Thủy Tiên ngày xưa.

Ngày xưa, chàng Thủy Tiên lịch sự tuyệt vời, đúngvới câu: “Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa.” Một hôm chàng đi ngang qua dòng suối và thấy bóng mình dưới nước quá lịch sự nên chàng yêu tha thiết hình bóng của mình và không thể yêu người khác phái. Vì thế chàng sống độc trọn đời. Nhưng sắc đẹp của chàng, tuổi trẻ hào hoa rồi cũng qua đi nhưng dòng nước. Cái già, bịnh, chết sẽ đến với chàng trong một ngày nào đó. Phật dạy:

Trẻ đẹp qua mau

Như làn gió thoảng.

Mạng người vô thường

Mau hơn nước thác.

Ngày nay dầu còn

Không bảo đảm ngày mai.

Đại chúng hãy nỗ lực niệm Phật

Như cứu lửa cháy đầu. 

Cũng có bài thơ:

Yêu thương là nghiệp luân hồi,

Từ bi là hạnh của người xuất gia.

Tu hành trí tuệ nở hoa,

Cho vơi đau khổ để mà sống vui