Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Một hôm, vị thiền sư và người đệ tử của ông ngồi nói chuyện cùng nhau. Người đệ tử này nói: “Thưa thầy! Khoảng thời gian này, con cảm thấy cuộc sống vô cùng thống khổ, vô vị. Thực sự là khiến con phải phiền não.”


- Câu Chuyện Thứ 1

Một hôm, vị thiền sư và người đệ tử của ông ngồi nói chuyện cùng nhau. Người đệ tử này nói: “Thưa thầy! Khoảng thời gian này, con cảm thấy cuộc sống vô cùng thống khổ, vô vị. Thực sự là khiến con phải phiền não.”
- Vị thiền sư không nói gì mà dẫn người đệ tử của ông tới một mảnh đất trống rồi hỏi: “Con hãy ngẩng đầu lên xem, con nhìn thấy gì nào?”

Người đệ tử nghe xong, tỏ vẻ không tin. Vị thiền sư liền dùng một bàn tay và che lên hai mắt của đệ tử rồi hỏi: “Con bây giờ có còn trông thấy bầu trời nữa không?”

Thiền sư lại nói tiếp: “Trong cuộc sống, một chút thống khổ, một chút phiền não, một chút trở ngại cũng giống như bàn tay này. Chúng ta nhìn thì thấy nó rất nhỏ, nhưng nếu không bỏ nó xuống mà cứ đặt nó ở trước mắt mình, đặt nó ở trong lòng mình thì nó sẽ che khuất bầu trời quang đãng của chúng ta. Thế là, chúng ta sẽ bỏ lỡ mất ánh mặt trời, bỏ lỡ mất bầu trời trong xanh và những áng mây sắc màu đẹp đẽ.”
Người đệ tử sau khi nghe xong đã hiểu rõ nguyên do nỗi thống khổ của mình.

* Đau khổ hay vui vẻ đều là sự lựa chọn của chính bản thân mỗi người. Nếu như chúng ta cứ giữ những đau khổ ấy lại bên mình thì chỉ khiến khoảng không gian của chúng ta bị tối tăm và nhỏ hẹp đi mà thôi.

- Câu Chuyện Thứ 2

Một ngày, vị thiền sư hỏi đệ tử của mình: “Con có biết mưa rào và mưa bụi, loại mưa nào sẽ dễ dàng làm ướt quần áo của chúng ta không?”

“Đương nhiên là mưa rào rồi ạ!” Người đệ tử nhanh nhảu đáp

“Nhưng mà trong cuộc sống, dễ dàng làm ướt quần áo lại là mưa bụi chứ lại không phải mưa rào đâu.” Vị thiền sư nói

“Mưa rào, hạt mưa to còn mưa bụi, hạt mưa nhỏ, sao có thể dễ dàng làm ướt quần áo được ạ?” Người đệ tử hỏi.

“Bởi vì nếu mưa to, mọi người sẽ dễ cảnh giác hơn, họ sẽ mang theo dù hoặc nếu không mang theo dù thì họ cũng sẽ trú mưa dưới những mái hiên hay những gốc cây.

Nhưng nếu là mưa bụi, mọi người sẽ khó có cảm giác thấy, hoặc là có cảm thấy thì cũng cho rằng hạt mưa quá nhỏ không thể làm ướt quần áo, vì vậy họ cứ đi trong mưa, và thế là sẽ bị ướt sũng.”
 

Người đệ tử nghe xong, không nói gì mà đăm chiêu suy nghĩ ra vẻ đã có chút hiểu.

“Trong cách đối nhân xử thế của con người cũng như thế. Lời nói và cử chỉ của chúng ta như một cái cử động, một cái nhấc chân, một nét mặt hay một câu nói…Những điều này đều giống như hạt mưa bụi vậy
 

Nhìn thì rất nhỏ, nhưng nếu không chú ý, không thận trọng sẽ vô ý hay cố ý mà làm “ướt nhép quần áo của người khác”, xúc phạm người khác, đồng thời cũng làm “ướt nhép” cuộc đời của mình, khiến cuộc đời của mình phải chịu tổn thất.”

Vị đệ tử nghe xong đã hiểu rõ rằng, mọi người dễ dàng bị mưa bụi làm cho ướt nhép là bởi vì đã buông lỏng cảnh giác, coi nó là những hạt mưa nhỏ nhoi, không đáng kể gì.

*Đừng nghĩ rằng một việc ác, việc xấu quá nhỏ bé là có thể làm, bởi vì hậu quả nó đem lại có thể không nhỏ như chúng ta nghĩ đâu.

Sưu Tầm