Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Trong chùa có một anh câm. Không ai nhớ anh ta đến chùa từ bao giờ, vả lại cũng không mấy người để ý đến anh ta. Anh ta lo mấy sào vườn ở sau chùa, lúc thì trồng rau, lúc thì trồng đậu, làm việc rất là siêng năng. Lúc rảnh anh ta vào bếp giả gạo và vào những ngày sóc vọng (ngày rằm âm lịch), chùa đông khách, anh ra giúp việc dưới bếp và rửa bát ở bờ ao cạnh bếp.

Vì anh ta câm nên chẳng ai nói với anh và nếu có việc cần nói thì phải ra hiệu. Hết việc, tối nào anh cũng quanh quẩn ở trên chánh điện, quét dọn, lau chùi. Và mỗi năm vào kỳ kết hạ, mỗi lúc có khóa giảng thì anh ta cầm chổi đứng gần cửa phòng hội, ra vẻ đang quét nhà, nhưng thật ra là nghe giảng kinh…

Một ngày kia  không thấy anh, vị tri sự bước vào căn phòng nhỏ xíu của anh ở góc vườn, lúc đó mới biết rằng anh câm bị đau, sốt nặng không dậy được. Vị tri sự trình Tổ và mọi người thấy Tổ vào thăm anh câm. Ngài ngồi với anh rất lâu và khi Ngài trở về phòng, nét mặt trang nghiêm của Ngài thoáng vẻ hân hoan.

Từ hôm ấy, chú tiểu ngày hai ba lần mang cháo vào cho anh câm và Tổ mỗi khi xuống thăm thì ngồi cả giờ, mọi người cho rằng anh câm có phúc, được Tổ thương và nếu có mệnh hệ nào thì được Ngài độ cho.

Vào đúng giờ Ngọ hôm đó, người ta thấy Tổ chậm rãi bước ra khỏi phòng anh câm và khi Tổ nhận thấy mọi người chắp tay vây quanh thì Tổ nói rất ngắn: "Ngài đã viên tịch rồi.”

Ai ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Tổ gọi anh câm cuốc vườn là Ngài! Tổ là một thiền sư đạo hạnh nổi tiếng không những trong vùng mà ngay cả ở chốn kinh kỳ xa xôi nữa. Nhưng không ai dám hỏi Tổ cả.

Cho đến khi làm lễ hỏa thiêu xong, bài vị của anh câm đã được đặt trên chùa, và khóa cầu siêu thường lệ chấm dứt, mọi người được nghe Tổ nói như sau:

"Thật ra, vị chấp tác làm vườn ở chùa ta là một vị tăng không những là một vị tăng ở kiếp này, mà là từ kiếp trước. Kiếp trước, Ngài tu hành tinh tấn, nhưng Ngài vẫn tái sinh làm kiếp người, chưa lên được cõi trên vì nghiệp của Ngài còn nặng. Kiếp này Ngài lại tu nữa và do ta giúp đỡ, Ngài biết rằng Ngài chưa xóa được khẩu nghiệp. Vì thế Ngài phát nguyện tu tịnh khẩu nghiệp. Ngài tịnh khẩu, ai cũng tưởng là Ngài câm. Đến nay thân khẩu ý của Ngài đều đã thanh tịnh nên Ngài đã ngộ, vì thế ta mới nói rằng Ngài tịch diệt. Bàn thờ Ngài ở kia, có thể bỏ đi được, nhưng thôi hãy cứ để đấy, không phải là để cúng Ngài mà chính là để nêu cái gương tu hành cho mọi người.”

Người nghe chuyện, ai ai cũng yên lặng cúi đầu, nghiền ngẫm về sự tu hành. Từ ngày đó, trong chùa không ai bảo ai người ta chỉ nói vừa đủ, những mong đến lúc nào đó tịnh được khẩu nghiệp, thoát khỏi sinh tử luân hồi như vị Bồ tát đóng vai anh câm làm việc sau chùa.

 

KARMA CAUSED BY SPEECH

                               Tâm Anh
 

 
 

In the temple, there was a mute man. No one remembers when he came to the temple and not many people pay attention to him. He took care of several acres of garden behind the temple, sometimes growing vegetables, sometimes growing beans, and working very diligently. When he has freetime, he goes to the kitchen to husk rice. And on the full moon days of the lunar calendar. When the temple was crowded, he helped in the kitchen and washed dishes at the pool next to the kitchen.

Because he was mute, no one spoke to him and If he had something to say he had to signal. After work was over every night he hung around the main hall, sweeping and mopping. And every year at the end of the summer retreat, every time there was a lecture, he would stand near the door of the meeting room with a broom, pretending to be sweeping  the floor, but actually listening to  the sutra.

One day, when I didn’t see him, I walked into a tiny room in the corner of the garden. That's when I realized that he was sick and in pain with a severe fever and couldn’t get up. The manager of affairs in a temple said to the Patriarch and everyone saw the Patriarch coming to visit him. The Patriarch sat with him for a long time. When He returned to the room, his solemn expression flashed with joy.

 From that day, a Buddhist novice brought porridge to the mute man twice or three times, and every time the Patriarch came down to visit, they would sit for an hour. Everyone thought that the mute man was blessed, would be harmed and If there was any fate, he would be saved.

At noon that day ,people saw the Patriarch slowly walk out of the mute man’s room and He noticed everyone surrounding him with their hands clasped, the Patriarch said very briefly that: ‘He had passed away!”

Everyone looked surprised. The Patriarch calls the mute guy hoeing the garden is Sir. The patriarch is a famous virtuous Zen master not only in the region but even in remote places. But no one dared to ask him.

By the time the cremation ceremony was completed, the mute man’s tablet had been placed on the temple, and the usual requiem session had ended, everyone heard the patriarch say the following.

“In fact, the gardener at our temple is a monk, not only a monk in this life but also from a previous life. In his previous life, he practiced diligently, but he was still reborn as a human and could not ascend to the upper realm because his karma was still heavy. In this life, he will practice again and get my help. He knew that He had not yet erased the karma of speech. Therefore He vowed to cultivate pure speech karma. He was silent, everyone thought he was mute. Up to now, his body, speech and mind have all become pure, so he has attained enlightenment, so we say that he has passed away. His altar is there, you can remove it, but just leave it there not to worship him but to set an example of self = discipline for everyone”.

Everyone who heard the story quietly bowed their heads, contemplating their practice. From that day on, in the temple no one told anyone, they only said enough, but hoped that at some point they would be able to purify their verbal karma and escape the cycle of birth and death like the Bodhisattva who plays the role of a mute man working behind the temple.


KHẨU NGHIỆP
Thượng tọa Thích Tuệ Tánh, Tâm Anh trích dẫn và chuyển ngữ - Thư Viện Hoa Sen