Và suy nghĩ của nó không sai khi người đàn bà đó đi đến cửa: “Em trai ơi! Làm ơn cho chị xin ít gạo về ăn mấy ngày Tết…” Người đàn bà 40 tuổi với dáng vẻ gầy yếu và cái đầu trọc vừa thều thào vừa đưa cái giỏ về phía nó.
Nó nhếch mép nhìn rồi quay lại hóng mắt về ti vi: “Không có đâu, nhà hết gạo rồi”. Không nghe thấy người đàn bà đó thều thào dai dẳng xin tiếp như những người ăn xin khác, nó quay lại nhìn thì thấy chị ta đã bước ra đến mé sân.
Một lúc sau, má từ dưới bếp đi lên hỏi: “Ủa, nãy bây nói chuyện với ai dzậy? Má nghe có tiếng đờn bà”. “Dạ không có gì đâu má, có chị kia đầu không tóc ghé nhà xin gạo, con kiếm cớ đuổi đi rồi”. Thấy má im lặng, nó cà ràm: “Con không hiểu mấy người đó nghĩ sao nữa. Còn trẻ, còn khỏe mà không biết tự làm mà sống, sao cứ phải xòe tay đi xin ăn người khác chớ? Thiệt nhục gì đâu”.
Nó vừa dứt lời thì má cũng buông ra một tràng dài như muốn hét vào mặt nó: “Trời ơi, bây khùng hả? Con nhỏ đó ở xóm ngoài chớ đâu. Nó bị ung thư không biết sống chết ngày nào. Thằng chồng nó thấy vậy thì bỏ vợ bỏ con đi biệt tích rồi. Do hoàn cảnh chớ nào ai muốn đâu bây. Thiệt bây vô tình quá”.
Nó ngồi thần người. Vọng bên tai như có tiếng xúc gạo từ nhà bên vọng qua, tiếng cảm ơn của chị cũng như đứt đoạn.
Bài nhạc đón xuân trên tivi càng khiến tai nó như thêm điếc đặc.
Nó nhếch mép nhìn rồi quay lại hóng mắt về ti vi: “Không có đâu, nhà hết gạo rồi”. Không nghe thấy người đàn bà đó thều thào dai dẳng xin tiếp như những người ăn xin khác, nó quay lại nhìn thì thấy chị ta đã bước ra đến mé sân.
Một lúc sau, má từ dưới bếp đi lên hỏi: “Ủa, nãy bây nói chuyện với ai dzậy? Má nghe có tiếng đờn bà”. “Dạ không có gì đâu má, có chị kia đầu không tóc ghé nhà xin gạo, con kiếm cớ đuổi đi rồi”. Thấy má im lặng, nó cà ràm: “Con không hiểu mấy người đó nghĩ sao nữa. Còn trẻ, còn khỏe mà không biết tự làm mà sống, sao cứ phải xòe tay đi xin ăn người khác chớ? Thiệt nhục gì đâu”.
Nó vừa dứt lời thì má cũng buông ra một tràng dài như muốn hét vào mặt nó: “Trời ơi, bây khùng hả? Con nhỏ đó ở xóm ngoài chớ đâu. Nó bị ung thư không biết sống chết ngày nào. Thằng chồng nó thấy vậy thì bỏ vợ bỏ con đi biệt tích rồi. Do hoàn cảnh chớ nào ai muốn đâu bây. Thiệt bây vô tình quá”.
Nó ngồi thần người. Vọng bên tai như có tiếng xúc gạo từ nhà bên vọng qua, tiếng cảm ơn của chị cũng như đứt đoạn.
Bài nhạc đón xuân trên tivi càng khiến tai nó như thêm điếc đặc.
Nguyễn Hồng Phước