Có một người ngồi trên một chuyến xe lửa đi từ nơi này đến
nơi khác.
Và nếu như có một lúc người ấy cảm thấy con đường đi gặp nhiều
dằn vặt và khó khăn, anh ta muốn đổi hướng cho chuyến xe của mình đi ngược trở
lại. Chuyến xe đang chạy từ đông sang tây, ta muốn quay trở lại để đi từ tây
sang đông. Ta nghĩ rằng nếu như hạnh phúc không có ở con đường sang hướng tây,
thì có lẽ nó sẽ có mặt ở con đường sang hướng đông.
Nhưng bạn biết không, thật ra nếu như ta vẫn đi trên cùng một
con đường ấy thì tôi nghĩ hướng nào ta đi cũng sẽ chỉ vậy thôi. Chuyến xe cũng
sẽ chạy trên cùng một con đường ấy, cũng vẫn bao nhiêu những dao động ấy, những
nghiêng ngả ấy, những dằn vặt ấy. Và trong cuộc sống cũng thế, có những lúc ta
cảm thấy hướng mình đi có nhiều muộn phiền, ta muốn đổi một hướng khác. Nhưng nếu
con đường ta đi cũng vẫn được bẻ lái theo những mong cầu, thương ghét, buồn giận
xưa cũ, thì tôi nghĩ hướng nào ta về cũng sẽ vậy thôi.
Có lẽ cách hay nhất là ta hãy dừng lại và bước xuống khỏi
con đường ấy.
Trong nhà Thiền có đưa ra hình ảnh của một người đang đứng
trên đầu sào trăm trượng và bước tới thêm một bước nữa.
Bách trượng can đầu tu tấn bộ Thập phương thế giới thị toàn
thân Đầu sào trăm thước thêm một bước Mười phương thế giới hiện toàn thân
Ta đừng ngồi yên mãi trên một chuyến xe chạy tới lui trên một
con đường xưa cũ. Hãy bước xuống đi thôi. Nếu như trong cuộc sống mà ta không
còn có những chọn lựa và thương ghét nữa thì cuộc sống này sẽ ra sao bạn hả? Tất
cả có sụp đổ hết chăng? Như người đứng trên đầu sào trăm trượng và bước thêm một
bước nữa…
Và bạn biết không, tôi nghĩ nếu như ta có rơi ngã thì thực tại
này sẽ hứng đỡ mình. Đó là một nụ cười của người thân, một chiếc lá trong nắng,
một lời chào hỏi, một giọt mưa trên con đường sỏi nhỏ, một bước chân tự tại… là
những gì đang thật sự có mặt trong giờ phút này. Nếu có sụp đổ chăng thì đó có
lẽ là một cái ta ảo tưởng của mình, và rồi có thể chăng, thế giới này sẽ hiển lộ
được toàn chân…