Ngày đó, tôi nhận được một email, báo với thầy lớp phó học tập
đã dùng điện thoại trong lớp và trong giờ học. Hình như sợ tôi không tin, em học
sinh, tác giả bức email đó, khẳng định: “Em lấy danh dự của một đứa con trai để
nói với thầy điều em nói là sự thật”.
Thật là bối rối cho tôi! Khi lựa chọn cán bộ lớp, tôi đã tìm
hiểu khá kỹ càng về hạnh kiểm và học tập của em lớp phó
Tuy vậy để công bình, trong giờ chủ nhiệm hôm sau, tôi nói
thẳng về nội dung bức email cho cả lớp nghe, chỉ có điều tôi không nói tác giả
là ai.
- Vậy ai cho điều này là đúng? - thầy giáo hỏi.
Cả lớp im phăng phắc.
Tôi đã kêu em lớp phó học tập và hỏi trước cả lớp về việc em
dùng điện thoại trong giờ học và yêu cầu em trả lời.
Em khẳng định mình không dùng. Tôi đành tuyên bố trước lớp
chỉ có một trường hợp nói bạn lớp phó dùng điện thoại trong giờ học, vậy thầy
chờ thêm một tuần để các bạn khác có thể cho ý kiến qua email, qua tin nhắn hay
điện thoại nếu không tiện cho ý kiến ở đây.
Một tuần trôi qua, không có email hay tin nhắn nào về việc
này.
Giờ chủ nhiệm đến, tôi nói với cả lớp rằng em lớp phó vô tội
và không bàn đến nữa. Tôi cũng nói thêm bức email đó có thể không sai nhưng cả
lớp đã tha thứ cho lớp phó. Việc đến đây là hết.
Cuối giờ, lớp phó học tập đã gặp tôi.
- Thưa thầy, con xin lỗi vì đã dối thầy lần trước.
- Thầy cũng đã tha thứ khi cả lớp tha thứ cho con. Nhớ là
không lặp lại.
Riêng tác giả bức email còn ấm ức. Tôi đã nói với em là cả lớp
đã tha thứ cho bạn lớp phó học tập, vậy em cũng nên tha thứ cho bạn. Tuy vậy,
em là một học sinh trung thành với thầy. Ở đây em cũng học được một bài học
khác: không phải cứ sự thật là được bảo vệ đến cùng!