Tình cờ xem thấy nhiều hình ảnh chia sẻ cảnh bắt, giết, ăn thịt rắn, hay những cảnh tượng khoe chiến tích của việc sát sinh...trên các cổng thông tin mạng khiến tôi chợt nhớ đến một câu chuyện từng được vị pháp sư người Đài Loan kể trong một bài giảng thu hình VCD cách đây nhiều năm. Muốn chia sẻ cùng mọi người đôi dòng cảm tưởng, nhưng lời nói suông không bằng câu chuyện thật. Nên đã tìm lại bài giảng ấy để lược dịch lại chia sẻ ở đây, hi vọng mọi người có duyên cùng xem và chia sẻ để những ai còn thích thú chuyện sát sinh thì cũng nhờ đây mà thức tỉnh.
Cầu mong cuộc sống bình an, trước hết hãy tạo cho sự sống xung quanh được bình an thì tự nhiên chúng ta cũng sẽ được phước lành của chính mình chở che, bảo hộ
Lúc còn học lớp 5, nhà tôi ở bên một con sông, tôi có hai người bạn, một cậu họ Trịnh, cậu kia họ Trần. Cả ba chúng tôi sống gần nhau, mỗi khi tan học là chúng tôi thường chạy ra bờ sông tìm bắt những con cua rồi bẻ càng của chúng, rất thích thú, xong rồi lấy đá đập cho chúng chết. Hôm nọ, sau khi chơi đùa như vậy xong, cả ba chúng tôi trở về nhà. Hai cậu kia bước đi trên đường rải đá còn tôi thì đi vào lối cỏ mọc ở mé đê…
Đi một lúc, bỗng phía trước có sợi dây gì rất đẹp. Tôi chạy đến nhặt nó lên. Rốt cuộc đã nhặt được gì? Con rắn, ghê quá đúng không! Tôi cũng phát hoảng, liền quăng con rắn ra xa. Rắn cũng không cắn tôi. Con rắn bò đi. Nhưng tôi lại thấy bực và nhặt đá ném về phía con rắn, nhưng ném không trúng. Lúc đó, trong hai đứa bạn, cậu họ Trần liền nói với tôi: “Đánh rắn mà đánh không chết, ban đêm nó sẽ tìm cậu đó”. Tôi liền năn nỉ nó đánh dùm: “Cậu đánh phụ tớ đi”. Cậu ta còn nói thêm: “Đánh rắn phải đánh ở đốt xương thứ bảy”. Tôi cứ nghĩ đó là tim rắn. Cứ vậy mà xúi hai đứa nó đánh phụ. Thế rồi cả ba đứa huỳnh huỵch đánh cho con rắn nát nhừ. Trong lòng cảm thấy như đã lập chiến công, nghênh ngang đi về nhà.
Sự việc này quí vị nghĩ là đã kết thúc chưa? Riêng tôi lúc đó thì nghĩ đã xong hết rồi....Thế nhưng vẫn chưa hề kết thúc
Thưa quí vị! Cha mẹ chúng ta qua đời, tại sao phải cúng bái? Vì sao vậy? Vì họ còn có đời sau. Quí vị hi vọng siêu độ cho họ đừng làm hồn ma, ngạ quỉ! Chúng ta tin rằng người chết còn có đời sau. Một con chó, con kiến…. sau khi chết còn có đời sau không? Vẫn có đấy nhé. Điều đó là chắc chắn 100%. Thế nhưng trước đó tôi không hề hiểu. Cho nên khi tôi đánh chết con rắn xong, nghênh ngang đi về nhà.
Việc đó bẵng đi hơn nửa năm, đến khi tôi vào học kỳ một của lớp 6. Có một lần, tôi có hai người anh, vì giành nhau trái quýt, tôi đã buột miệng chửi anh hai khiến anh ta nổi giận. Anh em tôi chưa hề đánh nhau, vậy mà anh hai tôi hôm ấy đã ép tôi vào tường và lấy tay đánh tới tấp vào ngực của tôi, chỉ đánh đúng ở một chỗ. Đánh đến nỗi trật xương tay, khiến anh ta hét lên một tiếng, lúc đó mới biết là tay bị trật khớp xương. Khi đó tôi cũng quên luôn cái đau, mặc dù bị đánh rất đau.
Tối hôm đó mẹ tôi về nhà. Cả hai chúng tôi đều không dám kể, đều nói là bị va vào tường. Và cả hai chúng tôi đều vào bệnh viện.
Cũng từ lúc đó, năm lớp 6 tôi bắt đầu đau. Cái đau ấy kéo dài đến lúc nào quí vị biết không? Đau đến năm 35 tuổi. Chỉ cần trong người tôi bực bội, buồn bã, ngay cả mẹ cha tôi cãi nhau là tôi đều đau. Cứ mỗi lần thấy tôi đau, anh hai tôi rất buồn, nên anh cũng ít nói chuyện với tôi, anh Hai rất hối hận.
Dĩ nhiên, tôi không hề biết duyên do của việc ấy là vì đâu. Cho đến trước ngày tôi xuất gia một tháng, có một người bạn, người này có mắt âm dương - anh ta không phải là Phật tử, nhưng lại có mắt âm dương. Người ta nhìn thì thấy thần linh, anh ta thì toàn nhìn thấy ma quỉ, thật là xui xẻo.
Một hôm, tôi đến nhà anh ta để báo chuyện tôi đi xuất gia. Tôi thường qua nhà anh ta mượn sách Phật, nên cũng muốn báo cho anh ta biết là sau này sẽ không đến mượn sách nữa. Anh ta đang đi theo con đường không được xem là chân chánh, anh ta tu theo pháp thông linh nhưng cũng luyện đến độ thấy được người âm.
Anh ta liền nói với tôi: “Này, có phải anh thường đau ở ngực không?”
Tôi trả lời: “Thường đau lắm!”
Anh ta nói: “Tôi nhìn thấy một con rắn đang ngấu nghiến cắn cậu ở đó. Đó chính là lý do cậu bị thường đau ngực”.
Tôi cãi lại: “Thôi đi, chắc anh nhầm rồi, làm gì có rắn cắn tôi. Đó là do anh hai tôi đánh, giờ ảnh hưởng nội thương thôi”.
Anh ta nói: “Việc này anh không thể biết đâu.”
Anh ta vừa nói đến đó là tôi bắt đầu đau. Ôi thôi! Tôi cũng thấy rất lạ. Thường thì có việc gì đó mới đau, sao nay anh ta vừa nhắc đến là tôi liền đau. Anh ta liền nói tiếp, là do cậu không biết đó thôi, rồi hỏi tôi: “Trước giờ anh có bao giờ giết rắn không?”
Tôi trả lời: “Có chứ”. Vừa nói vậy là đau tiếp
Ngực tôi vẫn cứ đau. Bạn tôi lúc đó bắt đầu giảng giải cho tôi nghe chuyện luân hồi theo kiến thức anh ta hiểu và những gì đôi mắt âm dương anh ta thấy được.
Cuối cùng tôi mới hiểu ra, chỉ vì vô duyên vô cớ, đánh chết một con rắn, con rắn vì lòng căm hận đã đầu thai làm quỉ rắn. Nếu nó đầu thai lại làm rắn, gặp tôi thể nào nó cũng cắn; nếu đầu thai làm chó, thể nào cũng bị nó cắn, rồi kết ác duyên với nhau. Nhưng con rắn bị tôi giết nó đã đầu thai làm quỉ rắn, dựa vào thân thể của tôi đề gây rắc rối cho tôi, để báo thù.
Báo thù bằng cách nào? Đợi đến năm lớp 6 mượn duyên anh trai tôi vì một chuyện gây gổ nho nhỏ rồi nhằm tôi mà đánh. Cho nên người bạn tôi nói tôi biết, con quỉ đó dựa vào tay phải của anh hai cậu, vì trước đây tôi cũng dùng tay phải cầm đá đập chết rắn. Quỉ rắn mới khiến tay phải anh hai tôi cứ vậy mà đấm vào ngực tôi cho đến trật xương tay mà không hề biết. Còn tôi thì bắt đầu chịu nỗi đau nội thương suốt cả thời gian dài.
Đây chính là nguyên lý rất đơn giản khiến cho ngực tôi đau trong suốt hai mươi mấy năm. Cuối cùng thì tôi đã hiểu, tôi liền quì sụp xuống, anh ta giúp tôi làm lễ siêu độ, nhưng không có kết quả. Tôi ra quì ở chỗ đất sình lầy, trong lòng cứ tưởng tượng con rắn đang ở trước mặt, rồi cứ vậy mà dập đầu lạy. Tôi lạy xin lỗi con rắn: “Tôi không biết bạn đã đau đớn như vậy, tôi không biết tôi giết bạn rồi, bạn đã trở nên đau khổ như vậy. Tôi cũng đau khổ. Tôi xin lạy bạn, tôi đánh bạn bao nhiêu viên đá thi tôi xin lạy bạn bấy nhiên lần.” Tôi lạy cho đến máu chảy trán sưng.
Lúc mới xuất gia, tôi đã phát lời thề: “Từ nay về sau xin nguyện không bao giờ giết hại sinh mạng; Từ nay về sau nguyện không sân giận”. Vì lúc ấy tôi chỉ biết tụng bài “Tâm Kinh Bát Nhã” của Phật giáo. Nên cứ trì tụng xong mỗi biến là tôi hồi hướng công đức cho con rắn. Một hôm, sau khi trì kinh xong tôi đứng dậy, cảm giác như cả lồng ngực tôi mát lạnh như đá. Kể từ đó đến bây giờ, tôi không còn đau ngực thêm một lần nào nữa.
Thưa quí vị, đối với tôi chỉ một sự thật nho nhỏ như vậy, nhưng đã ảnh hưởng đến mấy mươi năm đau ngực. Chỉ vì tôi đã giết một con rắn. Có đáng sợ không chứ? Vô cùng đáng sợ!
Quí vị à! Quả là một sự dạy dỗ đáng rùng mình, đáng rùng mình.
Chúng ta không bắt giết cá, không trêu chọc lũ chuột. Giống như bạn của tôi, mỗi năm có ít nhất là sáu tháng khò khè hen suyễn..., cứ vậy không hề dứt. Đi bác sĩ nào cũng không trị khỏi. Có lần gặp nói chuyện với tôi mà vẫn cứ khò khè.
Anh ta hỏi tôi: “Có cách gì trị không? Đây là nghiệp chướng của tôi”.
Tôi nói: “Nghiệp chướng cũng phải tìm ra nguyên nhân chứ. Anh không phải cứ đỗ lỗi cho nghiệp chướng, nó phải có nguyên nhân. Thử nghĩ xem, trong đời này của anh có từng giết hại sinh vật không, giết hại loài nào nhiều nhất?”
Anh ta trả lời: “Có, trước đây tôi ở quê, trong nhà nhiều chuột, thế là cha mẹ tôi thường dùng lồng bẫy chuột. Bẫy một lần như vậy bắt được rất nhiều chuột. Sau khi bắt được chuột, cha mẹ tôi biết là tôi thích dìm chuột xuống nước. Nên cứ đưa lồng chuột cho tôi mang ra dìm xuống nước, rồi chờ xem chuột đã chết chưa, chưa chết thì dìm tiếp cho đến chết. Vì chuột ngộp thở mà chết, nên thành quả báo bây giờ. Anh ta ngày nào cũng khò khè khó thở, thở một cách khó khăn.
Đáng sợ lắm không thưa quí vị?
Tôi giảng như vậy không phải hù dọa quí vị, bởi Đức Phật thường che chở cho chúng ta, hi vọng mỗi người đều khỏe mạnh sống lâu, thì phải nhớ chớ bao giờ sát hại sinh mạng, chớ làm nghề sát hại sinh mạng. Như làm nghề giết gà, mổ heo mặc dù cũng vì kiếm đồng tiền, nhưng quí vị cũng đừng quên rằng phải hiểu ý nghĩa của “bài ca sinh mạng” nhé!
Cầu mong cuộc sống bình an, trước hết hãy tạo cho sự sống xung quanh được bình an thì tự nhiên chúng ta cũng sẽ được phước lành của chính mình chở che, bảo hộ
Lúc còn học lớp 5, nhà tôi ở bên một con sông, tôi có hai người bạn, một cậu họ Trịnh, cậu kia họ Trần. Cả ba chúng tôi sống gần nhau, mỗi khi tan học là chúng tôi thường chạy ra bờ sông tìm bắt những con cua rồi bẻ càng của chúng, rất thích thú, xong rồi lấy đá đập cho chúng chết. Hôm nọ, sau khi chơi đùa như vậy xong, cả ba chúng tôi trở về nhà. Hai cậu kia bước đi trên đường rải đá còn tôi thì đi vào lối cỏ mọc ở mé đê…
Đi một lúc, bỗng phía trước có sợi dây gì rất đẹp. Tôi chạy đến nhặt nó lên. Rốt cuộc đã nhặt được gì? Con rắn, ghê quá đúng không! Tôi cũng phát hoảng, liền quăng con rắn ra xa. Rắn cũng không cắn tôi. Con rắn bò đi. Nhưng tôi lại thấy bực và nhặt đá ném về phía con rắn, nhưng ném không trúng. Lúc đó, trong hai đứa bạn, cậu họ Trần liền nói với tôi: “Đánh rắn mà đánh không chết, ban đêm nó sẽ tìm cậu đó”. Tôi liền năn nỉ nó đánh dùm: “Cậu đánh phụ tớ đi”. Cậu ta còn nói thêm: “Đánh rắn phải đánh ở đốt xương thứ bảy”. Tôi cứ nghĩ đó là tim rắn. Cứ vậy mà xúi hai đứa nó đánh phụ. Thế rồi cả ba đứa huỳnh huỵch đánh cho con rắn nát nhừ. Trong lòng cảm thấy như đã lập chiến công, nghênh ngang đi về nhà.
Sự việc này quí vị nghĩ là đã kết thúc chưa? Riêng tôi lúc đó thì nghĩ đã xong hết rồi....Thế nhưng vẫn chưa hề kết thúc
Thưa quí vị! Cha mẹ chúng ta qua đời, tại sao phải cúng bái? Vì sao vậy? Vì họ còn có đời sau. Quí vị hi vọng siêu độ cho họ đừng làm hồn ma, ngạ quỉ! Chúng ta tin rằng người chết còn có đời sau. Một con chó, con kiến…. sau khi chết còn có đời sau không? Vẫn có đấy nhé. Điều đó là chắc chắn 100%. Thế nhưng trước đó tôi không hề hiểu. Cho nên khi tôi đánh chết con rắn xong, nghênh ngang đi về nhà.
Việc đó bẵng đi hơn nửa năm, đến khi tôi vào học kỳ một của lớp 6. Có một lần, tôi có hai người anh, vì giành nhau trái quýt, tôi đã buột miệng chửi anh hai khiến anh ta nổi giận. Anh em tôi chưa hề đánh nhau, vậy mà anh hai tôi hôm ấy đã ép tôi vào tường và lấy tay đánh tới tấp vào ngực của tôi, chỉ đánh đúng ở một chỗ. Đánh đến nỗi trật xương tay, khiến anh ta hét lên một tiếng, lúc đó mới biết là tay bị trật khớp xương. Khi đó tôi cũng quên luôn cái đau, mặc dù bị đánh rất đau.
Tối hôm đó mẹ tôi về nhà. Cả hai chúng tôi đều không dám kể, đều nói là bị va vào tường. Và cả hai chúng tôi đều vào bệnh viện.
Cũng từ lúc đó, năm lớp 6 tôi bắt đầu đau. Cái đau ấy kéo dài đến lúc nào quí vị biết không? Đau đến năm 35 tuổi. Chỉ cần trong người tôi bực bội, buồn bã, ngay cả mẹ cha tôi cãi nhau là tôi đều đau. Cứ mỗi lần thấy tôi đau, anh hai tôi rất buồn, nên anh cũng ít nói chuyện với tôi, anh Hai rất hối hận.
Dĩ nhiên, tôi không hề biết duyên do của việc ấy là vì đâu. Cho đến trước ngày tôi xuất gia một tháng, có một người bạn, người này có mắt âm dương - anh ta không phải là Phật tử, nhưng lại có mắt âm dương. Người ta nhìn thì thấy thần linh, anh ta thì toàn nhìn thấy ma quỉ, thật là xui xẻo.
Một hôm, tôi đến nhà anh ta để báo chuyện tôi đi xuất gia. Tôi thường qua nhà anh ta mượn sách Phật, nên cũng muốn báo cho anh ta biết là sau này sẽ không đến mượn sách nữa. Anh ta đang đi theo con đường không được xem là chân chánh, anh ta tu theo pháp thông linh nhưng cũng luyện đến độ thấy được người âm.
Anh ta liền nói với tôi: “Này, có phải anh thường đau ở ngực không?”
Tôi trả lời: “Thường đau lắm!”
Anh ta nói: “Tôi nhìn thấy một con rắn đang ngấu nghiến cắn cậu ở đó. Đó chính là lý do cậu bị thường đau ngực”.
Tôi cãi lại: “Thôi đi, chắc anh nhầm rồi, làm gì có rắn cắn tôi. Đó là do anh hai tôi đánh, giờ ảnh hưởng nội thương thôi”.
Anh ta nói: “Việc này anh không thể biết đâu.”
Anh ta vừa nói đến đó là tôi bắt đầu đau. Ôi thôi! Tôi cũng thấy rất lạ. Thường thì có việc gì đó mới đau, sao nay anh ta vừa nhắc đến là tôi liền đau. Anh ta liền nói tiếp, là do cậu không biết đó thôi, rồi hỏi tôi: “Trước giờ anh có bao giờ giết rắn không?”
Tôi trả lời: “Có chứ”. Vừa nói vậy là đau tiếp
Ngực tôi vẫn cứ đau. Bạn tôi lúc đó bắt đầu giảng giải cho tôi nghe chuyện luân hồi theo kiến thức anh ta hiểu và những gì đôi mắt âm dương anh ta thấy được.
Cuối cùng tôi mới hiểu ra, chỉ vì vô duyên vô cớ, đánh chết một con rắn, con rắn vì lòng căm hận đã đầu thai làm quỉ rắn. Nếu nó đầu thai lại làm rắn, gặp tôi thể nào nó cũng cắn; nếu đầu thai làm chó, thể nào cũng bị nó cắn, rồi kết ác duyên với nhau. Nhưng con rắn bị tôi giết nó đã đầu thai làm quỉ rắn, dựa vào thân thể của tôi đề gây rắc rối cho tôi, để báo thù.
Báo thù bằng cách nào? Đợi đến năm lớp 6 mượn duyên anh trai tôi vì một chuyện gây gổ nho nhỏ rồi nhằm tôi mà đánh. Cho nên người bạn tôi nói tôi biết, con quỉ đó dựa vào tay phải của anh hai cậu, vì trước đây tôi cũng dùng tay phải cầm đá đập chết rắn. Quỉ rắn mới khiến tay phải anh hai tôi cứ vậy mà đấm vào ngực tôi cho đến trật xương tay mà không hề biết. Còn tôi thì bắt đầu chịu nỗi đau nội thương suốt cả thời gian dài.
Đây chính là nguyên lý rất đơn giản khiến cho ngực tôi đau trong suốt hai mươi mấy năm. Cuối cùng thì tôi đã hiểu, tôi liền quì sụp xuống, anh ta giúp tôi làm lễ siêu độ, nhưng không có kết quả. Tôi ra quì ở chỗ đất sình lầy, trong lòng cứ tưởng tượng con rắn đang ở trước mặt, rồi cứ vậy mà dập đầu lạy. Tôi lạy xin lỗi con rắn: “Tôi không biết bạn đã đau đớn như vậy, tôi không biết tôi giết bạn rồi, bạn đã trở nên đau khổ như vậy. Tôi cũng đau khổ. Tôi xin lạy bạn, tôi đánh bạn bao nhiêu viên đá thi tôi xin lạy bạn bấy nhiên lần.” Tôi lạy cho đến máu chảy trán sưng.
Lúc mới xuất gia, tôi đã phát lời thề: “Từ nay về sau xin nguyện không bao giờ giết hại sinh mạng; Từ nay về sau nguyện không sân giận”. Vì lúc ấy tôi chỉ biết tụng bài “Tâm Kinh Bát Nhã” của Phật giáo. Nên cứ trì tụng xong mỗi biến là tôi hồi hướng công đức cho con rắn. Một hôm, sau khi trì kinh xong tôi đứng dậy, cảm giác như cả lồng ngực tôi mát lạnh như đá. Kể từ đó đến bây giờ, tôi không còn đau ngực thêm một lần nào nữa.
Thưa quí vị, đối với tôi chỉ một sự thật nho nhỏ như vậy, nhưng đã ảnh hưởng đến mấy mươi năm đau ngực. Chỉ vì tôi đã giết một con rắn. Có đáng sợ không chứ? Vô cùng đáng sợ!
Quí vị à! Quả là một sự dạy dỗ đáng rùng mình, đáng rùng mình.
Chúng ta không bắt giết cá, không trêu chọc lũ chuột. Giống như bạn của tôi, mỗi năm có ít nhất là sáu tháng khò khè hen suyễn..., cứ vậy không hề dứt. Đi bác sĩ nào cũng không trị khỏi. Có lần gặp nói chuyện với tôi mà vẫn cứ khò khè.
Anh ta hỏi tôi: “Có cách gì trị không? Đây là nghiệp chướng của tôi”.
Tôi nói: “Nghiệp chướng cũng phải tìm ra nguyên nhân chứ. Anh không phải cứ đỗ lỗi cho nghiệp chướng, nó phải có nguyên nhân. Thử nghĩ xem, trong đời này của anh có từng giết hại sinh vật không, giết hại loài nào nhiều nhất?”
Anh ta trả lời: “Có, trước đây tôi ở quê, trong nhà nhiều chuột, thế là cha mẹ tôi thường dùng lồng bẫy chuột. Bẫy một lần như vậy bắt được rất nhiều chuột. Sau khi bắt được chuột, cha mẹ tôi biết là tôi thích dìm chuột xuống nước. Nên cứ đưa lồng chuột cho tôi mang ra dìm xuống nước, rồi chờ xem chuột đã chết chưa, chưa chết thì dìm tiếp cho đến chết. Vì chuột ngộp thở mà chết, nên thành quả báo bây giờ. Anh ta ngày nào cũng khò khè khó thở, thở một cách khó khăn.
Đáng sợ lắm không thưa quí vị?
Tôi giảng như vậy không phải hù dọa quí vị, bởi Đức Phật thường che chở cho chúng ta, hi vọng mỗi người đều khỏe mạnh sống lâu, thì phải nhớ chớ bao giờ sát hại sinh mạng, chớ làm nghề sát hại sinh mạng. Như làm nghề giết gà, mổ heo mặc dù cũng vì kiếm đồng tiền, nhưng quí vị cũng đừng quên rằng phải hiểu ý nghĩa của “bài ca sinh mạng” nhé!
Tu viện Huệ Quang lược dịch