Dave thở dài, đặt hai túi hành lý to cồng kềnh của mình xuống
và…nói với chiếc đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là mấy giờ?”
“Bây giờ là 5 giờ 30 phút” - một giọng nói phát ra ở đâu đó
bên trong chiếc đồng hồ.
“Ôi, một chiếc đồng hồ kỳ lạ” - người kia thốt lên.
Dave tươi tỉnh hơn một chút và nói “Đúng vậy, nó cũng không
đến nỗi. Ông xem này. Hãy cho biết thời gian bằng tiếng Nhật đi - Dave ra lệnh”.
Chiếc đồng hồ lại trả lời bằng tiếng Nhật. Sau đó, Dave lại hỏi chiếc đồng hồ bằng
tiếng Đức và tiếng Italy. Nó thực hiện đúng như những gì được Dave đưa ra bằng
các ngôn ngữ đó. Dave lại tiếp tục hỏi “Ở London bây giờ là mấy giờ?”, “Trả lời
với giọng người Anh?” - chiếc đồng hồ hỏi lại.
Người lạ càng tỏ vẻ hoài nghi. “Ông xem nữa này” - Dave lại
nói với đồng hồ đeo tay “Hiển thị tình hình ở nhà”. Ngay lập tức một hình ảnh
ba chiều được chiếu ra giữa hai người và phòng khách nhà Dave hiện lên hoàn hảo.
Anh ấy thậm chí còn nhìn thấy một chút cà phê sót lại trong cốc ở góc trái chiếc
bàn mà sáng nay Dave vừa dùng.
“Thật không thể tin được” - Người lạ nói.
Rồi Dave lại ra lệnh cho chiếc đồng hồ “Nói với Sharon rằng
xe bus đến trễ, gửi hoa chúc mừng sinh nhật chị gái tôi. Và cho tôi biết bản
tin lúc 5 giờ vừa rồi”.
“Đã xong, đã xong và đã xong” - giọng nói lại vang lên. Cùng
lúc đó, một màn hình với độ phân giải cao lại xuất hiện trước mặt Dave. Hai người
có cảm giác như mình đang ngồi trước tivi vậy.
Người lạ mặt ngắm nhìn một cách ngưỡng mộ mà không biết nói
gì hơn.
“Nào, bây giờ hãy cho tôi xem album ảnh cưới và chơi nhạc
giao hưởng” - Dave nói. Chiếc đồng hồ lại thực hiện nhiệm vụ của mình một cách
chính xác, âm thanh và hình ảnh chuẩn tới mức kinh ngạc.
“Chiếc đồng hồ này là một siêu máy tính được điều khiển bằng
giọng nói. Ngoài ra nó còn có thể liên lạc được với hầu hết các vệ tinh lớn
trên thế giới” - Dave giới thiệu.
“Tôi muốn mua lại nó” - người lạ lên tiếng.
“Ôi, không, khi tôi chế tạo ra nó thì nó vẫn có những lỗi nhất
định”
“Nhưng tôi muốn có nó”
“Không, ông không hiểu đâu, tôi không có ý định bán nó” -
Dave ngần ngại
“Tôi sẽ trả cho anh 10.000 đôla”
“Không…tôi đã bỏ ra nhiều hơn thế”
“Vậy tôi trả 20.000 đôla?”
Dave chần chừ “Vấn đề là…”
“Thôi được, tôi sẽ trả anh 50.000 đôla bằng tiền mặt ngay
bây giờ”
Dave chớp mắt, anh nghĩ mình có thể chế tạo thêm một chiếc
như vậy và 50.000 đôla quả là một lợi nhuận lớn. Người khách lạ đẩy tiền cho
Dave “Tiền của cậu đây, tôi còn phải bắt xe bus của tôi nữa”. Dave đưa ra quyết
định của mình “Được rồi” và anh tháo chiếc đồng hồ ra khỏi tay. Người lạ mặt mỉm
cười vội vã cầm lấy chiếc đồng hồ và quay đi.
“Này, ông chờ một chút” - Dave gọi
Người đàn ông quay lại một cách thận trọng. Dave chỉ vào hai
túi hành lý to mà anh đã phải cố gắng xách qua các bến xe bus và nói “Đừng quên
đây là pin của nó”
Cuộc sống là như vậy đối với một số người. Những gì tuyệt vời
luôn đi theo sau đó là sự phức tạp và nặng nề. Và để có được sự tuyệt vời hay
hoàn hảo ấy thì dường lúc nào họ cũng phải kéo theo cả núi hành lý cồng kềnh. Họ
cảm thấy bị ràng buộc. Nhiều người muốn cuộc sống của mình bớt phức tạp đi. Họ
ao ước có được những khoảng thời gian vô tư và quay trở lại một ngày đơn giản.
Họ khao khát tự do, ít lo lắng và muốn có nhiều niềm vui, tiếng cười. Tiểu thuyết
gia người Mỹ Charles Dudley Warner nói: “Cách đơn giản nhất để có được hạnh
phúc là hãy mang theo cho hành trình cuộc sống này với hành lý vừa đủ”. Rudyard
Kipling thì khao khát “Xin hãy dạy cho chúng tôi biết thỏa thích trong những điều
đơn giản”.
Vì thế, hãy trút bỏ gánh nặng đang kéo bạn xuống và đi bộ với
những bước thư thái nhẹ nhàng hơn, nên hài lòng với những gì mình đã có và biết
yêu cuộc sống này thêm một lần nữa…