Mạng nhện thủng một lỗ lớn.
Con nhện bé nhỏ lại cặm cụi vá lại chỗ thủng.
Gió thu lại nổi lên. Lá trúc lại rơi rụng. Cái màng nhện lại
rách. Và con nhện nhỏ bé lại cặm cụi vá lại. . . .vá lại. . . Cứ thế. . . .cứ
thế. . . .Mùa thu vẫn còn dài. . . .gió thu vẫn còn thổi. . . . .mưa thu vẫn
còn rơi. . . . .và con nhện vẫn còn vá lại cái nhà của nó.
Trong khu rừng sinh thái này. Cây bồ đề vẫn to lớn hiên
ngang, thẳng vút lên trời cao, xoả bóng mát từ bi che phủ khắp một vùng rộng lớn
và rừng trúc quân tử vẫn xanh mướt, rỗng lòng, thẳng đứng, vút mãi lên trời
cao, thi gan cùng mưa nắng. Còn con nhện bé nhỏ ngày qua ngày, vẫn cứ vá lại
cái mảnh đời thủng của nó. . . .Vá lại. . . .vá lại. . . . .như một điệp khúc
buồn vô thức từ cội nguồn.
Ngày kia con nhện đã già. Nó đã mệt mõi với việc vá lại mảnh
đời mong manh của nó!
Nhìn khắp khu rừng. Nó chợt nhận ra, cây nào dù to lớn và
linh thiêng tới đâu đi nũa, cũng đều có lá rụng khi mùa thu tới. Cho nên dù
nương dưới bóng cây gì, thì rồi nó cũng phải vá lại cái lỗ thủng của cuộc đời
mình không thể khác !
Thế rồi, nó bèn bỏ ra giữa trời, không có cây gì che phủ bên
trên để làm tổ. Từ đó, nó tự do giữa trời và đất. Không phải vá lại cái màng nhện
mong manh của nó mỗi khi có gió về trên khu rừng nhân thế.