Thế nhưng, một ngày kia, mưa giông nổi lên. Hòn đá ấy bị những
tia chớp đánh trúng, thế là nó nứt ra, dạn dần, rồi rơi vỡ và lăn lóc xuống
lòng sông bên dưới nó. Những phần đá bị vỡ lăn lội trên lòng sông, bị bào mòn bởi
dòng nước, bị đưa đẩy đi đến khắp mọi nơi. Dần dà, những góc sắc và cái bề mặt
thô ráp của nó không còn, chỉ còn lại một bề mặt láng bóng. Chính nhờ sự rửa
trôi và bào mòn của nước mà những hòn đá trở thành những hòn đá cuội lung linh
trong nắng.Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi
của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến
động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những
hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và
sự đớn đau?
Trong cuộc sống,
có đôi khi tưởng chừng như ta là sắt thép, luôn vững vàng trước sóng gió cuộc đời.
Đôi khi tưởng chừng như chẳng điều gì có thể làm ta gục ngã nhưng nào có ai lường
trước hết được sự đời. Luôn có những tai ương bất chợt, những hiểm họa, những
thất bại đau thương khiến ta trở nên vỡ vụn như hòn đá kia. Cho dù có mạnh mẽ đến
đâu cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Ở trên đỉnh vinh quang không có nghĩa là
ngừng cố gắng, mọi thách thức có thể san phẳng ta bất cứ lúc nào. Tự hào với những
điều mình có và luôn lấy đó làm động lực để đạt tới những kết quả cao hơn, đó mới
là bức tường vững chắc nhất bảo vệ ta trước mọi khó khăn trong cuộc sống.
Thế nhưng mọi thất bại đều có giá trị của nó, mỗi thất bại sẽ cho ta một bài học, và có lẽ những bài học đó là những bài học chẳng bao giờ có thể quên được. Hòn đá đã thất bại ngay tại nơi nó đang trên đỉnh cao nhất, vững vàng và hùng dũng nhất. Hòn đá vỡ vụn thành những viên sỏi nhỏ, phải lăn lộn trên quãng đường đầy chông gai để đến được với dòng sông, rồi lại phải chịu những xô đẩy, những bào mòn của dòng nước để rồi trở thành những viên sỏi long lanh trong nắng. “Ngọc bất trát bất thành khí”. Nếu hòn đã không bị vỡ vụn, không bị lăn lộn nó sẽ chẳng bao giờ trở thành những viên sỏi đang tỏa sáng. Cuộc sống cũng vậy, nếu quá phẳng lặng và bình yên, thật khó để biết giá trị của đấu tranh và niềm hạnh phúc tự hào của bản thân khi vượt qua những chặng đường gian khổ của đấu tranh.
Cơ hội luôn đến,
như hòn đá kia có những làn nước bào mòn, giúp nó trở nên xinh đẹp hơn. Phải
chăng rằng những đau đớn mà ta phải chịu đã không vô ích, nó giúp ta trưởng
thành hơn, tốt đẹp hơn và ý thức hơn trong cuộc sống. Có thể là bạn, có thể là
tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang
đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt
qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chính mình
Cuộc sống là vô vàn
những biến động. Vì vậy, cho dù trong lúc khó khăn hay trong khi hạnh phúc,
cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang
những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống
chẳng có gì đáng sợ. Hạnh phúc cũng phải có sự nỗ lực cố gắng chứ không phải là
sự dễ dàng.
"Gạo đem vào giã bao đau đớn.
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông.
Sống ở trên đời người cũng vậy.
Gian nan rèn luyện mới thành công".
Hành trình của
viên sỏi cũng như hành trình của đời người, có những lúc khó khăn, cũng có những
lúc ngọt ngào hạnh phúc. Cái đích đến trong cuộc sống thường chẳng bao giờ dễ
dàng, nhưng nếu bạn thực sự vượt qua được những thử thách, bạn sẽ thấy cuộc đời
ý nghĩa biết bao.