Có một gia đình nọ, cha mẹ đều bận với công việc của mình, họ không có thời gian dành cho bản thân nói chi đến thời gian dành cho con cái. Những đứa trẻ lớn lên, theo đám bạn la cà suốt ngày để vơi bớt nỗi buồn thiếu vắng quan tâm của cha mẹ. Rồi sa vào những cạm bẫy, đến lúc cha mẹ biết được thì đã muộn. Họ trách con sao không biết giữ mình trước những cạm bẫy của cuộc sống. Họ quên mất rằng, mình đâu có thời gian dạy con cái phải tránh xa những điều ấy. Phải làm sao để dành thời gian cho con, khi công việc có quá nhiều. Đó chỉ là sự ngụy biện của bản thân chúng ta khi ai đó trách mình không quan tâm đến họ. Đâu phải không có thời gian mà vì thói vô tâm của bản thân đối với người khác. Thời gian để lướt net, thời gian để chìm vào giấc ngủ nướng bạn hoàn toàn có đủ để quan tâm những người bên cạnh. Một chút thời gian sau bữa ăn có làm ảnh hưởng đến công việc hay những thói quen thường ngày của bạn. Bạn có thể dời lại lịch xem phim xem bóng đá hay chìm vào suy tư của riêng mình để trò chuyện với con cái, cha mẹ và những người thân của mình.
Đừng quản ngại thời gian, cũng đừng lo lắng rằng một tiếng đồng hồ nói chuyện đó sẽ trôi quan vô ích. Bạn có biết rằng, nếu chúng ta cứ tiếc một tiếng đồng hồ đó mỗi ngày chúng ta sẽ tự mình vạch ra con đường ngăn cách cuộc sống của mình với những người thân. Đừng bao giờ để khoảng cách giữa bạn bè, người thân, con cái, cha mẹ phải xa cách quá nhiều. Nếu không chúng ta khi cần lại không có được sự quan tâm của họ. Bởi vì chúng ta xa họ quá nhiều.