Chúng láo nháo hỏi nhau:” Vật thể đó là gì vậy?”. “Nếu như
mình có thể bay đi được thì mình sẽ biết được đó là gì và cũng sẽ biết được cuộc
sống ngoài kia như thế nào” – Một chú rận nói.
Cho đến một ngày, một chú rận nước trong bọn tìm được đường
lên đến ngọn cỏ lau và bám ở đó thật lâu. Cơ thể chú ta dần dần biến đổi: chú
khoác lên người chiếc áo ngũ sắc rực rỡ, và đôi cánh trong vắt như pha lê nhú
lên từ phía sau lưng. Chú rận nước giờ đây đã lột xác thành chú chuồn chuồn ớt
xinh đẹp. Chú ta khẽ vỗ cánh từ từ bay lên không trung. Chú vui sướng lượn vòng
trên bầu trời ngập tràn ánh nắng.
Bất chợt, nhớ đến lời hứa lúc trước, chú liền quay trở lại để
tìm những người bạn cũ để kể về chuyến đi của mình. Chuồn chuồn ớt xà xuống mặt
nước, nhưng dù cố gắng cách mấy chú cũng không thể đến gần chổ của các bạn
mình, chú không còn là một chú rận nước như trước đây. Còn những chú rận nước
kia thì vẫn như thế: Thấy chuồn chuồn ớt quay trở lại thì sợ hãi lẩn tránh.
Vậy là chú tự nhủ: “Biết làm sao được, mình đã cố hết sức để
giữ đúng lời hứa, nhưng ngay cả khi mình trong bộ cánh rực rỡ như thế này. Mình
nghĩ là họ chỉ còn cách chờ đời cho đến khi chính họ leo lên được ngọn cỏ lau để
khám phá ra rằng mình đã đi đâu và đã trở nên như thế nào…”.
“Những người có suy nghĩ khác, hoặc vượt tầm người khác, có
kinh nghiệm hơn những người khác thì thường không được chấp nhận, hoặc bị hiểu
sai, hiểu lầm… Và vì lẽ đó, nếu bạn trong trường hợp đó thì hãy để cuộc sống dạy
họ.”