Ông đã đi qua rất nhiều quốc gia,dừng chân lại ở nhiều xóm
làng,gặp mặt nhiều người xa lạ...và cũng được nếm đủ mọi mùi vị của thế
gian.Nhưng cuối cùng,ông cũng không hài lòng với bất kì món nào,dù ăn đã nhiều
nhưng chỉ một thời gian là thấy chán.Và rồi,ông nhận ra rằng,chỉ có cơm là nguồn
lương thực mà ăn không bao giờ ngán được.Chúng ta ăn cơm hằng ngày ba bữa,từ nhỏ
cho đến lúc lớn lên,tuy có đôi lần bỏ bữa nhưng phải thừa nhận rằng không bao
giờ từ chối cơm được.Chỉ có cơm là ta ăn suốt đời không bao giờ
ngán............
Một người khác,cũng giống như vậy,nhưng ông ta lại thích những
món đồ uống ngon và lạ mắt.Ông đã đi khắp mọi nhà hàng từ Đông sang Tây,nếm
không biết bao nhiêu loại đồ ngon của lạ.....Rượu vang,nước ngọt,bia hơi....tất
cả đều được ông trải qua cả.Nhưng rồi cuối cùng mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo
và đọng lại thành một vị đắng chát đọng lại trên đầu lưỡi....Lúc ấy,ông mới nhận
ra rằng,trên đời không có gì qua được nước trắng ta uống hàng ngày...Ngày nào
cũng uống,vậy mà chưa một lần ta kêu chán ngán...Nước vẫn luôn cung cấp cho ta
những điều cần thiết...Cả cuộc đời nước mãi gắn bó với ta...
Có một ông thương gia nọ đến chơi nhà bạn.Người bạn đưa ông
ta đến một căn phòng
chứa đầy ngọc ngà châu báu và những thứ đồ lạ mắt quý hiếm
nhất trên đời.Ông ta trầm trồ luôn miệng khen hết món này tới món kia.Bất chợt
người bạn ông hỏi rằng:
-Theo ông,trong những thứ ở đây,thứ nào là quý nhất?
Ông ta đắn đo một chút rồi trả lời:
-Viên ngọc này,nhìn nó rất trong và sáng!
Người bạn lắc đầu.Ông suy nghĩ kĩ hơn rồi nói:
-Vậy chắc là chuỗi hạt này!Nhìn là biết đây là hàng hiếm có!
Người bạn lại lắc đầu.Ông ta nói một lần nữa với vẻ quả quyết:
-Thế thì chắc chắn là pho tượng này!Nhìn vẻ thanh khiết của
nó,chắc hẳn không phải làm bằng chất liệu tầm thường!
Ông bạn vẫn lắc đầu.Ông khách thắc mắc:
-Thế là thứ gì?Ông nói thử xem nào!
-Không khí!-Ông bạn đáp.
-Không khí?Ông thật là khéo đùa đấy-Ông khách cười phá lên
-Tôi nói có gì là sai sao?-Ông bạn ngạc nhiên-Nếu không có
không khí thì tôi với ông đã không còn đứng đây để mà nói chuyện với nhau nữa rồi.Không
khí rất quan trọng nhưng lại thường bị mọi người quên lãng,bởi vì nó vô hình,vô
tướng.Thế nhưng nó vẫn luôn cung cấp sự sống cho chúng ta từng giây,từng
phút.Vàng bạc,của cải tuy quý thật nhưng không thể nào giúp chúng ta duy trì sự
sống.Vậy không khí không phải là thứ quý nhất hay sao?
Ông khách cúi đầu bẽn lẽn.
Qua ba câu chuyện trên ,ta thấy rằng trong cuộc sống,có những
thứ tưởng chừng như rất nhỏ nhoi nhưng lại vô cùng quan trọng đối với mỗi người.Hạt
cơm,giọt nước và không khí,tất cả đều giúp ta duy trì sự sống nhưng lại rất dễ
bị lãng quên.Dường như rất ít ai nhớ đến sự có mặt của chúng trong cuộc sống hằng
ngày nhưng chúng vẫn thủy chung với chúng ta.Một khi đã không ăn,không uống và
không thở,thì tất cả mọi thứ quý báu quanh mình đều trở nên vô nghĩa.Vậy
thì,ngay từ bây giờ,hãy nhìn vào những điều giản dị nhất để thêm yêu cuộc sống
này hơn