Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Có lẽ, bất kỳ ai khi cất tiếng khóc chào đời thì người hạnh phúc đầu tiên đó chính là mẹ. Chín tháng mười ngày mẹ mang nặng đẻ đau và cũng chính mẹ là người lặng thầm ở bên ta suốt cả cuộc đời. Vì thế, “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!”.

Đối với con, mẹ chính là bầu không khí tươi mát đem lại sự sống an lành cho con. Khi con được hai tuổi, không may vô thường đã cướp mất người cha thân yêu, và mẹ đã phải mang gánh nặng trên đôi vai gầy từ dạo đó. Mẹ lầm lũi một mình cho con từng bữa cơm no. Mẹ nuốt nước mắt, ngậm ngùi nhìn đứa con bé bỏng lớn lên từng ngày khi không có tình thương của cha. Con không nhớ ngày xưa con có nhõng nhẽo hỏi cha để mẹ buồn không nữa. Mà nếu có chắc lúc ấy mẹ đau lòng và suy nghĩ nhiều lắm phải không mẹ? Cho con xin lỗi mẹ, mẹ nhé!

Bây giờ con biết, dù không có cha, con vẫn hạnh phúc trong tình thương bao la của mẹ. Con nhớ ngày xưa nhà con nghèo lắm, nhà mái lá trời mưa dột khắp nơi. Ngày đó, con nấu cơm chờ mẹ về trong làn mưa trắng phủ mù mịt. Từ xa bóng mẹ gầy gò đang lái chiếc xe đạp cọc cạch, con mừng rỡ, rối rít gọi “Mẹ về! Mẹ! Mẹ!”. Quần áo mẹ ướt đẫm, khuôn mặt mẹ xanh xao vì lạnh, mẹ lấy trong giỏ ra vài trái táo, nhưng mấy trái táo không có trái nào là còn nguyên vẹn cả. Con hỏi sao táo hư hết vậy mẹ. Mẹ nhẹ nhàng bảo “Cũng ăn được mà! Con gọt chỗ hư mà bỏ. Người ta bán rẻ đó!”. Bên bếp lửa phập phùng ngoài trời mưa gió, con vui vẻ ăn những miếng táo nguyên ngon lành nhất, mà vô tâm không biết mẹ có ăn không hay nhường cả cho con? Táo ngon hay tình thương của mẹ ngọt ngào? Cho đến bây giờ, dù có ăn ngon mặc đẹp, con cũng không thể nào quên ngày ấy. Cứ nghĩ lại nước mắt con lại rơi...
Thời gian cứ trôi... Con lớn lên trong vòng tay mẹ, mẹ cho con đi học, mẹ lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ, mẹ phạt quỳ gối khi con không nghe lời,... Việc gì con cũng nương vào mẹ. Rồi một ngày, con chợt nghe câu hát “Mẹ già như chuối chín cây. Gió đưa mẹ rụng, con phải mồ côi. Mồ côi tội lắm ai ơi! Đói cơm, khát nước biết người nào thương?”. Mỗi mùa xuân sang, mẹ thêm một tuổi thì khoảng cách giữa con và mẹ sẽ dài hơn. Trời ơi! Mặt con nóng bừng, nước mắt con rưng rưng, tâm trạng rối bời khi tâm trí con lúc nào cũng xuất hiện những suy nghĩ vớ vẩn, nếu như một ngày nào đó, vô thường cũng cướp luôn mẹ của con thì con biết phải sống sao! Trong con lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ. Nhưng từ khi được mẹ dẫn đi chùa, được thầy chỉ dạy, được nghe giáo pháp về con đường giải thoát, con như được tháo gỡ mọi khúc mắc, con biết sống tốt hơn, biết kiềm chế lại tham, sân, si, sống lạc quan hơn, và con đã biết cách sống tự lập.

 

Con nhớ, có lần thầy giảng: Cha mẹ, người thân chính là nghiệp báo của chúng ta, đủ duyên thì gặp, có thể đến trả ơn hoặc đòi nợ ta. Thế là tối về ngủ bên mẹ, con thủ thỉ “Mẹ ơi! Con sinh ra từ mẹ, vậy con ra đời để đòi nợ hay trả ơn cho mẹ? Chắc con đòi nợ mẹ rồi! Đòi mai mẹ mua cho con chiếc xe nhá mẹ!”. Mẹ cười, gõ đầu con bảo “Thôi ngủ đi đồ khỉ! Mai muốn gì mẹ trả cái đó được chưa?”. Con cười khúc khích, nhưng con biết rằng con giỡn mẹ thôi, chứ tình thương bao la và những khó nhọc của mẹ, dù cả cuộc đời con cõng mẹ đi hết hòn núi tu-di, hay lọc xương xẻ thịt để báo đáp công ơn của mẹ cũng không thể trả nổi huống gì là đòi nợ mẹ. Mẹ ơi! Dù con có là một quản lý hay một hướng dẫn viên như con mơ ước, hướng dẫn người này, người kia đi đây đi đó, nhưng ai sẽ dẫn dắt cuộc đời con khi không có mẹ? Suốt cuộc đời này con cần mẹ lắm, và lỡ một ngày vô thường không báo trước cho bất kỳ ai thì mẹ hãy yên lòng nhé khi bên con và mẹ luôn có cha lành A-di-đà hiện hữu. Mẹ hãy cố gắng tinh tấn tu hành, đừng quá lo lắng cho con, con sẽ sống tốt vì trong con luôn có mẹ và Phật pháp.

Con xin nguyện ơn trên gia hộ cho và mẹ được thân tâm an ổn, minh tâm kiến tánh, phước huệ song tu, Bồ-đề tâm kiên cố. Con ngàn lời xin được cảm ơn mẹ và các thầy đã cho con bước vào cuộc đời, một cuộc đời khi có Phật pháp. Xin được bày tỏ tấm lòng biết ơn của chúng con đến các mẹ, chúng con tự hào và hạnh phúc thay khi được là những đứa con ngoan bé bỏng của các mẹ. Xin nguyện cho các mẹ luôn an lạc và có nhiều sức khỏe bên chúng con. Mẹ - vị Phật đáng kính của lòng chúng con!

Nguyễn Thị Diễm Chi

Trung tâm Văn hóa Phật giáo Liễu Quán