Hôm ấy, trên hư không vang vọng âm thanh
"Khi bầu trời giông tố không ngừng
Những đóa sen trên hồ tan tác thì lúc ấy Sư Phụ sẽ rời đi "
Thằng nhỏ lo lắng và khóc nức nở.Nó cảm nhận được Sư Phụ sắp rời xa nó.
Ngày nó còn là một cậu bé chập chững vào đời , nó muốn tìm hiểu Phật pháp, nó lần mò khắp nơi.
Nó mong ước có một vị thầy dẫn dắt, hàng đêm nó chấp tay niệm Quán Thế Âm Bồ Tát mong Ngài gia hộ cho nó sớm gặp được Minh Sư.
Sư Phụ nó xuất hiện,Sư Phụ chỉ dậy cho nó, nó cảm nhận được sự từ bi của Sư Phụ dành cho đệ tử mình.
Bao năm qua dù không ở gần nhưng nó vẫn luôn mang theo hành trang là những lời chỉ dạy của Sư Phụ để sống với đời.
Mười mấy năm luôn là như vậy. Với nó Sư Phụ là người cha, là chỗ dựa tâm linh vững chắc. Sư Phụ rời đi rồi nó biết phải làm sao ? Có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa !
Nó nhớ ngày đó rất khó khăn, Sư Phụ dạy : Sư Phụ không có gì để cho con tự hào nhưng con hãy luôn tự hào Sư Phụ của mình là một người luôn luôn cố gắng .
Sư Phụ nó nghèo lắm, để tiếp tục việc học Sư Phụ thường đi dịch sách thuê và sống tiết kiệm, bữa cơm giữa mùa đông tuyết rơi chỉ là quả cà chua với cơm trắng hấp cùng nhau Vậy mà khi Sư Phụ học xong vẫn có tiền dành dụm để làm một quỹ học bổng cho trẻ em nghèo.
Phải chăng thế giới sắp xảy ra đại nạn ?
Nó lòng nặng trĩu và rất buồn.Ở thế gian này người ta đã không còn tôn trọng chư Tăng có những thế lực tà ác luôn tìm cách hãm hại và phỉ báng. Một đại bộ phân dân chúng không biết phân biệt thiện ác mà chỉ hùa theo đám đông.
Ầm..ầm..ầm !... Từng cột ánh sáng xé nát không gian kèm theo là âm thanh chói tai nhức óc giữa trưa hè.
Hàng trăm tia sét cùng một thời điểm đánh vào mặt đất, âm thanh khô khóc, ghê sợ.
Hồ sen trước kia là nơi có những đóa hoa phủ kín mặt hồ không còn nữa, chúng trở nên tan hoang, phía xa còn lại một cây trơ trọi, vài chiếc lá rách nát, chẳng còn bông hoa nào sót lại, lọt thỏm, nhỏ bé.
Lôi kiếp vẫn đang giáng xuống từng tia sét chói lóa, bủa vây như mạng nhện, cày nát khắp hư không. Mặt nước cuồn cuộn dâng trào, đục ngầu, nước lên cao lắm, nhanh lắm, nước nhấn chìm và nuốt gọn mọi thứ.
Buổi sáng hôm nay hồ sen vẫn là niềm tự hào, là nơi nó ôm ấp và chăm sóc nhưng phút giây hiện tại trông thật đáng sợ, chẳng khác gì một con thủy quái khổng lồ hung tợn, tức giận há miệng muốn nuốt hết tất cả bằng vòng xoáy sâu hoắm giữa những cơn sóng dữ.
Nhà nó ở chắc rồi cũng sẽ bị nhấn chìm thôi ! Nó tự nhủ.
Lại một tia sét xé toạc không gian chẻ đôi ngọn núi phía sau nhà. Sợ hãi khiến nó nằm rạp xuống nền gạch mong tránh từng tia sét xẹt qua. Nó nằm đó chờ chết...!
Nam Mô A Di Đà Phật...
Nam Mô A... Di Đà Phật..
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát...
Thanh âm vang vọng bất ngờ giữa hư không xen lẫn với tiếng sấm sét chói tai không ngừng nghỉ.
Nó bừng tỉnh !
Đây vốn là những thanh âm quen thuộc mà nó tụng niệm hàng ngày.Tại sao vào lúc nghịch cảnh này nó lại sợ hãi, đánh mất bản thân, quên lãng các thanh âm này?
Tại sao không nhớ ra ? Một ý nghĩ tự trách lóe lên trong đầu.
Nó trấn tĩnh bản thân, nó hiểu rằng trước kia nó đã sai, bản thân nó không hề định tâm như nó đã nghĩ, chẳng qua hoàn cảnh thuận duyên lâu ngày khiến nó lầm tưởng nội tại của mình thực sự bình an thôi.
Nó ngẩng đầu chấp tay tụng niệm theo...
Bên ngoài nước đã dâng đến cửa.
Sư Phụ đang ở phía xa kia rồi nó hoan hỉ reo lên , Sư Phụ đứng cùng quý Sư khác trên một đám mây sáng vàng, đám mây từ từ trôi lại gần nơi nó.
Sư Phụ nhìn nó, mỉm cười ,vẫn nụ cười và bóng dáng từ bi đó.
Nó vững tin. Từ lúc trận đại hồng thủy kéo đến nó tưởng nghiệp quả của thế gian này đã khiến người ta không còn đủ phước duyên để các chư Tăng ở lại.
Con rùa khổng lồ hiện ra nổi lên trước cửa, Phía xa một con chó và hai con gà cũng đang chụm đầu trên đám mây nhỏ màu trắng, nó thấy rất rõ như vậy !
Điềm lành ! Mình được cứu !
Mọi thứ nhẹ tênh, Đám mây khiến ngôi nhà nổi lên tà tà theo dòng nước dữ. Thật là phi khoa học và màu nhiệm ! Nó lại vui mừng reo lên.
Nó lướt đi khắp thế gian, cảnh vật giờ đây chỉ có biển nước , chỉ có một màu đục, không còn những ngôi nhà cao tầng, không còn những dãy phố, không có bóng dáng của sự sống, không thấy bất kì ngọn núi nào,thứ tồn tại duy nhất là một biển nước mênh mông.
Chẳng nhớ phiêu lưu bao lâu nữa nó dừng lại ở một gốc cây Bồ Đề lớn.
Nó bước xuống, nó gặp người con gái với trang phục kì lạ, trang phục không giống ở nơi xứ sở nó sinh ra.
Chị ơi đây là ở đâu ?
Đây là Quảng Châu, nước đã rút rồi, đường về nhà xa lắm! Cô gái trả lời, trong ánh mắt có sự thương xót lẫn chút gì đó bi ai.
Chị có thể dẫn em về nhà được không ? Em muốn trở về quê hương , muốn xem quê hương giờ đây như thế nào ?
Cô gái không nói chỉ khẽ gật đầu, im lặng rồi đi trước dẫn đường.
Nó sải bước theo phía sau, Nó tìm về lại cố hương trên một con đường đầy bùn đất.
"Khi bầu trời giông tố không ngừng
Những đóa sen trên hồ tan tác thì lúc ấy Sư Phụ sẽ rời đi "
Thằng nhỏ lo lắng và khóc nức nở.Nó cảm nhận được Sư Phụ sắp rời xa nó.
Ngày nó còn là một cậu bé chập chững vào đời , nó muốn tìm hiểu Phật pháp, nó lần mò khắp nơi.
Nó mong ước có một vị thầy dẫn dắt, hàng đêm nó chấp tay niệm Quán Thế Âm Bồ Tát mong Ngài gia hộ cho nó sớm gặp được Minh Sư.
Sư Phụ nó xuất hiện,Sư Phụ chỉ dậy cho nó, nó cảm nhận được sự từ bi của Sư Phụ dành cho đệ tử mình.
Bao năm qua dù không ở gần nhưng nó vẫn luôn mang theo hành trang là những lời chỉ dạy của Sư Phụ để sống với đời.
Mười mấy năm luôn là như vậy. Với nó Sư Phụ là người cha, là chỗ dựa tâm linh vững chắc. Sư Phụ rời đi rồi nó biết phải làm sao ? Có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa !
Nó nhớ ngày đó rất khó khăn, Sư Phụ dạy : Sư Phụ không có gì để cho con tự hào nhưng con hãy luôn tự hào Sư Phụ của mình là một người luôn luôn cố gắng .
Sư Phụ nó nghèo lắm, để tiếp tục việc học Sư Phụ thường đi dịch sách thuê và sống tiết kiệm, bữa cơm giữa mùa đông tuyết rơi chỉ là quả cà chua với cơm trắng hấp cùng nhau Vậy mà khi Sư Phụ học xong vẫn có tiền dành dụm để làm một quỹ học bổng cho trẻ em nghèo.
Phải chăng thế giới sắp xảy ra đại nạn ?
Nó lòng nặng trĩu và rất buồn.Ở thế gian này người ta đã không còn tôn trọng chư Tăng có những thế lực tà ác luôn tìm cách hãm hại và phỉ báng. Một đại bộ phân dân chúng không biết phân biệt thiện ác mà chỉ hùa theo đám đông.
Ầm..ầm..ầm !... Từng cột ánh sáng xé nát không gian kèm theo là âm thanh chói tai nhức óc giữa trưa hè.
Hàng trăm tia sét cùng một thời điểm đánh vào mặt đất, âm thanh khô khóc, ghê sợ.
Hồ sen trước kia là nơi có những đóa hoa phủ kín mặt hồ không còn nữa, chúng trở nên tan hoang, phía xa còn lại một cây trơ trọi, vài chiếc lá rách nát, chẳng còn bông hoa nào sót lại, lọt thỏm, nhỏ bé.
Lôi kiếp vẫn đang giáng xuống từng tia sét chói lóa, bủa vây như mạng nhện, cày nát khắp hư không. Mặt nước cuồn cuộn dâng trào, đục ngầu, nước lên cao lắm, nhanh lắm, nước nhấn chìm và nuốt gọn mọi thứ.
Buổi sáng hôm nay hồ sen vẫn là niềm tự hào, là nơi nó ôm ấp và chăm sóc nhưng phút giây hiện tại trông thật đáng sợ, chẳng khác gì một con thủy quái khổng lồ hung tợn, tức giận há miệng muốn nuốt hết tất cả bằng vòng xoáy sâu hoắm giữa những cơn sóng dữ.
Nhà nó ở chắc rồi cũng sẽ bị nhấn chìm thôi ! Nó tự nhủ.
Lại một tia sét xé toạc không gian chẻ đôi ngọn núi phía sau nhà. Sợ hãi khiến nó nằm rạp xuống nền gạch mong tránh từng tia sét xẹt qua. Nó nằm đó chờ chết...!
Nam Mô A Di Đà Phật...
Nam Mô A... Di Đà Phật..
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát...
Thanh âm vang vọng bất ngờ giữa hư không xen lẫn với tiếng sấm sét chói tai không ngừng nghỉ.
Nó bừng tỉnh !
Đây vốn là những thanh âm quen thuộc mà nó tụng niệm hàng ngày.Tại sao vào lúc nghịch cảnh này nó lại sợ hãi, đánh mất bản thân, quên lãng các thanh âm này?
Tại sao không nhớ ra ? Một ý nghĩ tự trách lóe lên trong đầu.
Nó trấn tĩnh bản thân, nó hiểu rằng trước kia nó đã sai, bản thân nó không hề định tâm như nó đã nghĩ, chẳng qua hoàn cảnh thuận duyên lâu ngày khiến nó lầm tưởng nội tại của mình thực sự bình an thôi.
Nó ngẩng đầu chấp tay tụng niệm theo...
Bên ngoài nước đã dâng đến cửa.
Sư Phụ đang ở phía xa kia rồi nó hoan hỉ reo lên , Sư Phụ đứng cùng quý Sư khác trên một đám mây sáng vàng, đám mây từ từ trôi lại gần nơi nó.
Sư Phụ nhìn nó, mỉm cười ,vẫn nụ cười và bóng dáng từ bi đó.
Nó vững tin. Từ lúc trận đại hồng thủy kéo đến nó tưởng nghiệp quả của thế gian này đã khiến người ta không còn đủ phước duyên để các chư Tăng ở lại.
Con rùa khổng lồ hiện ra nổi lên trước cửa, Phía xa một con chó và hai con gà cũng đang chụm đầu trên đám mây nhỏ màu trắng, nó thấy rất rõ như vậy !
Điềm lành ! Mình được cứu !
Mọi thứ nhẹ tênh, Đám mây khiến ngôi nhà nổi lên tà tà theo dòng nước dữ. Thật là phi khoa học và màu nhiệm ! Nó lại vui mừng reo lên.
Nó lướt đi khắp thế gian, cảnh vật giờ đây chỉ có biển nước , chỉ có một màu đục, không còn những ngôi nhà cao tầng, không còn những dãy phố, không có bóng dáng của sự sống, không thấy bất kì ngọn núi nào,thứ tồn tại duy nhất là một biển nước mênh mông.
Chẳng nhớ phiêu lưu bao lâu nữa nó dừng lại ở một gốc cây Bồ Đề lớn.
Nó bước xuống, nó gặp người con gái với trang phục kì lạ, trang phục không giống ở nơi xứ sở nó sinh ra.
Chị ơi đây là ở đâu ?
Đây là Quảng Châu, nước đã rút rồi, đường về nhà xa lắm! Cô gái trả lời, trong ánh mắt có sự thương xót lẫn chút gì đó bi ai.
Chị có thể dẫn em về nhà được không ? Em muốn trở về quê hương , muốn xem quê hương giờ đây như thế nào ?
Cô gái không nói chỉ khẽ gật đầu, im lặng rồi đi trước dẫn đường.
Nó sải bước theo phía sau, Nó tìm về lại cố hương trên một con đường đầy bùn đất.
Mộng giữa trưa - Minh Đức 13/6/2024