Đó là môn học gì nhỉ? Chẳng lẽ học ở khoa Văn thì phải học cả
chữ Hán. Cũng thú vị đây!
Buổi học đầu tiên, con đi học mà vẫn chưa biết mình học cái
gì, nhưng thấy háo hức - như một đứa trẻ trong một sinh viên còn nhiều bỡ ngỡ với
môi trường học tập mới. Và thầy bước vào, mang đến cho chúng con những điều mới
lạ, rồi dần dần con cũng hình dung ra cái mình đang học, bằng một niềm say mê,
thú vị đến lạ thường… Con đâu biết rằng mình đã yêu những nét chữ Hán ngay từ
cái ngày đầu được biết và viết nó. Những nét sổ, nét ngang, những nét chấm, nét
mác… hợp lại mà thành những chữ có hình thù giống với ý nghĩa nó mang trong
mình, như thể những con chữ mang linh hồn cuộc sống. Con miệt mài, mê mẩn viết
thuộc từng chữ… Niềm say mê khiến người ta dễ dàng thành công. Và sự thành công
nhỏ nhoi của con là được thầy khen viết chữ Hán đẹp.
Con viết chữ "nhật", "nguyệt", "mộc",
"thủy"… rồi cả những chữ nhiều nét như "điểu",
"ngư"… thật dễ dàng. Nhưng có một chữ chỉ vẻn vẹn bốn nét mà con viết
mãi không thành. Đấy là chữ "TÂM" thầy ạ!
Chữ "tâm" sao viết khó quá thầy ơi! Nó chỉ có ba
nét chấm và một nét cong móc thôi. Thầy bảo viết chữ Hán phải viết theo quy tắc
bút thuận, nhưng khi đặt bút viết con lại không nhớ trật tự của từng nét. Con cẩu
thả nguệch một nét cong móc rồi đánh ba nét chấm vào. Khi nhìn vào chữ ấy, người
ta làm sao mà biết mình có viết đúng theo quy tắc hay không. Thầy dạy, lòng người
cũng cần phải có trật tự, phải biết suy nghĩ trước sau, nên con không dám viết
cẩu thả, bừa bãi nữa. Dần dần, con cũng nhớ được rằng phải chấm "giọt
máu" ở ngoài cùng tay trái trước, rồi vẽ nét cong móc hình quả tim và cuối
cùng mới là hai "giọt máu" còn lại. Như thế mới là chữ
"tâm" chỉn chu thầy nhỉ?
Nhớ rồi con viết đi viết lại nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn lại
cái chữ "tâm" là thành quả ấy con đều không ưng ý. Chữ tâm thầy viết
đẹp hơn cơ. Ba nét chấm như những giọt máu căng tròn chảy vào quả tim, như tình
thương lúc nào cũng cuộn chảy và ắp đầy trong tâm. Sao ba nét ấy con viết nó
khô khốc, gầy guộc quá, không có chút hồn nào cả! Con buồn… Lẽ nào con chưa có
nhiều tình thương để gửi vào ba "giọt máu" ấy? Thầy ơi, chữ
"tâm" sao viết khó quá vậy!
Đến cái nét cong móc kia còn phức tạp hơn. Khi con lớn lên một
chút, con hiểu ra rằng không thể nguệch ngoạc vẽ cho giống hình quả tim là được.
Phải vẽ thế nào để nó ra hình thù của lòng người mới được chứ? Nét này có đoạn
phải viết cong tròn, mềm mại và đầy đặn. Đó là cái góc chứa mọi tình cảm của
nhân gian, lúc nào cũng muốn thâu vào tất cả, ôm ấp tất cả để căng mọng tình đời.
Nhưng cũng có đoạn phải cứng tay mà viết nét móc cho nhọn. Đó là cái phần gai
góc của tâm hồn con người. Cái tâm cần gai góc để thấu hiểu nhân tình, để tình
yêu mình gửi đi không bị nhầm chỗ. Con người ta cứ hiền mãi thì đến một ngày dễ
ác lắm! Ác đến thậm tệ… Bởi thế vẫn cần có những lúc góc cạnh, sắc nhọn để giải
tỏa cái "tôi" cho nó không quay lại đâm thủng phần mềm mại, cong tròn
kia. Trong thâm tâm, con vẫn ý thức được từng đoạn từng nét ấy, nhưng cầm bút
viết, con vẫn không sao chỉnh được theo ý muốn, bàn tay con cứng lại… Bao nhiêu
năm vẫn không viết được một chữ "tâm" hoàn hảo. Chữ "tâm"
sao viết khó quá thầy ơi!
"Thầy ơi, chữ "tâm" sao viết khó quá?".
Mỉm cười âu yếm nhìn con, thầy bảo: "Con đã tập viết chữ "tâm"
được bao nhiêu năm, còn thầy đã tập viết nó gần cả một đời rồi. Cả một đời tập
viết chữ "tâm" mà thầy cũng chưa viết nó được hoàn hảo, được ra hồn".
Con hiểu rồi, cuộc sống là hành trình đi kiếm tìm chữ "tâm" và khi
tìm được rồi thì phải trau chuốt cho nó. Viết chữ "tâm" khó nên con
phải tập viết nó đến cuối đời, đến khi nào nhắm mắt xuôi tay…