Con nhện ở miếu quan âm
Trước miếu
Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút.
Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói
hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện
đã linh.
Một ngày, bỗng
Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu,
ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại,
hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện
một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”
Nhện gặp được
Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”
Nhện suy ngẫm,
rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã
mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.
Lại một
nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật
tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày,
Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta
không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”
Nhện nói:
“Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất
đi” ạ!”
Phật nói:
“Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”
Một nghìn
năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới
nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ
quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy
là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi,
cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”
Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!”
Và thế, nhện
đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng
là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu,
duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở
tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều
người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng
Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc
đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng,
chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài
ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu.
Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới
hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng
yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi
nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện
trên xà miếu Quan Âm chăng?”
Cam Lộc
kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí
tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi
khỏi đó.
Châu Nhi về
nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra
chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có
chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu
Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng
không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ
ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp
thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi
Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong
những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu
thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như
nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc
ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi
đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió
(Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa
Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà
thôi.
Còn thái tử
Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba
nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta.
Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”
Nhện nghe
ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không
phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Vừa nói
xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái
tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện
đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
“Thế gian
này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc
hiện đang nắm giữ!”
Trong suốt
đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một
người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
Nhưng để tiếp
tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu
như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ
lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn
đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm,
hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm
hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế
nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó
đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người
không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn
cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.