Một phụ nữ đang lựa chọn những quả dưa hấu cửa hàng tạp hóa, nhưng mãi vẫn chỉ toàn thấy những quả dưa nhỏ, chứ không tìm được quả nào đủ to cho cả nhà mình.
Cuối cùng, bà quay sang hỏi cậu nhân viên:
- Loại dưa này không lớn hơn được nữa hay sao?
- Không ạ – Cậu nhân viên đáp – Chúng được hái cả rồi mà bà.
Không, dưa đã hái thì không thể lớn hơn được nữa. Nhưng mỗi
chúng ta, bạn và tôi, đều có thể lớn hơn – ít nhất là ở bên trong. Không có lý
do gì để ngừng lớn chừng nào chúng ta còn sống. Thực tế, tôi nghĩ tôi sẽ dành cả
đời mình để tiếp tục lớn lên và thay đổi.
Brian Cavanaugh, một người tôi quen trên Internet, từng kể một
câu chuyện vui về sự phát triển. Đó là một trải nghiệm từ thời trẻ, cũng được
ông nhắc đến trong cuốn sách “Những hạt giống của người gieo trồng”. Ông và hai
người bạn nghĩ đến việc trồng một vườn rau nhỏ bên ngoài ngôi nhà mà họ ở chung
để học. Vườn rau đó sẽ gồm có bí, cà chua, dưa chuột; còn khoản đầu tư tài
chính duy nhất mà họ cần chi ra là tiền để thuê một cái cào và hai cái cuốc.
Môi trường thành phố không có nhiều không gian để làm vườn, nhưng họ quyết định
rằng khoảnh đất nhỏ và nhiều ánh nắng ở bãi đỗ xe đầy đất đá gần nhà có thể là
đủ rồi. Tuy nhiên, họ sẽ phải đi xin phép, và đó là điều họ lo lắng: để được những
người có quyền đồng ý có lẽ không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Ba người bạn tới gặp nhà quản lý khu vực và trình bày ý tưởng
của mình. Phản ứng của ông ấy là một cái nghiêng đầu cùng lời tuyên bố: “Các cậu
chỉ phí thời gian thôi. Chẳng có gì mọc lên được ở đó đâu”. Tuy nhiên, ông cũng
đồng ý cho ba chàng trai trẻ thực hiện kế hoạch, “nếu đó là điều các cậu thực sự
muốn làm”.
Sự cho phép dù đầy do dự cũng vẫn là cho phép, cho nên ba
người bạn bắt đầu công việc. Đầu tiên, họ dẹp hết đá và làm rào cho khu vườn. Rồi
họ vung cuốc vào những cục đất cứng, xới ngược cả lớp đất lên. Thứ mà họ khám
phá ra chỉ vài inch bên dưới bề mặt đất đã khiến họ mỉm cười. Đó là giấc mơ của
bất kỳ người làm vườn nào: đất sẫm và màu mỡ, có lẽ là kết quả của một khu vực
trước đây tập trung rác. Vẫn không thể ngừng mỉm cười, cả ba người bạn nhìn
nhau và đồng thanh kêu: “Ah, chẳng có gì mọc lên được ở đó đâu!”.
Khu vườn, dù nhỏ, nhưng rồi trở nên rất đặc biệt. Thực tế,
cà chua mọc lên nhiều đến mức họ phải làm cả giàn như vườn treo. “Chẳng có gì mọc
lên được ở đó đâu!”, có phải không?
Bạn đừng tin người nào nói câu “chẳng có gì mọc lên được ở
đó đâu!”. Đặc biệt khi bạn nghĩ về cuộc sống của chính mình. Chừng nào còn sống,
bạn còn có thể lớn lên và thay đổi. Bạn không nhất thiết phải giữ nguyên hiện
trạng. Bất kỳ điều gì bạn mong muốn đều có thể “mọc lên”, và lớn lên bên trong
bạn.