Ở một ngôi làng nọ có người đàn ông nghèo khổ, tàn tật tên
là Pundit. Anh không có bất cứ một thứ gì ngoài bộ quần áo rách tả tơi trên người.
Nhưng đổi lại, Pundit có một trí thông minh khác người. Anh am hiểu mọi lĩnh vực
trong cuộc sống
Vì quá nghèo mà không có khả năng lao động nên Pundit phải
đi xin ăn. Anh đi từ nhà này sang nhà khác và cầu xin: “Làm ơn cho tôi một chút
gì để ăn được không?”. Nhưng đi đến đâu anh cũng gặp phải ánh mắt khinh miệt vì
bộ quần áo “rách như tổ đỉa” của mình. Mọi người đều nghĩ anh bị điên và xua đuổi:
“Đi đi!”.
Bỗng một hôm anh được cho một bộ quần áo mới. Khoác bộ cánh
mới trên người, Pundit quay trở lại xin ăn những nhà trước đây anh đã từng xin.
Khi đến ngôi nhà đầu tiên, chủ nhà mở cửa và niềm nở nói: “Mời anh vào nhà.
Chúng tôi rất vui nếu được mời anh một bữa ăn”.
Pundit ngồi vào bàn. Trước mặt anh là rất nhiều món ăn ngon,
nào là súp, nào là thịt gà, nước ngọt… Nhưng Pundit không ăn ngay, mà từ từ lấy
một miếng thịt nguội và “đút” cho bộ quần áo mới của mình: “Ăn! Ăn đi!”
Tất cả mọi người trong nhà đều rất ngạc nhiên và không hiểu
anh ta đang làm cái quái gì. Họ thắc mắc: “Quần áo thì làm sao ăn được thức ăn?
Anh bị điên à?”.
Pundit liền đáp trả: “Tôi thực lòng biết ơn bộ quần áo mới
này vì nhờ nó mà tôi đã có bữa ăn ngày hôm nay. Chỉ mấy hôm trước thôi, chính
tôi đã đến hỏi xin cơm ở ngôi nhà này nhưng bị xua đuổi. Đúng là tôi có tất cả
nhờ vào bộ quần áo mới. Vậy nên tôi phải cảm ơn nó, cho nó ăn”.
Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ, nếu
chưa tiếp xúc bạn đừng nhận xét về ai. Sẽ rất tuyệt nếu một ai đó là sự kết hợp
hoàn hảo của trí tuệ và nhan sắc. Nhưng trên đời này, có bao nhiêu người may mắn
nhận được sự hoàn hảo kia? Một vẻ bề ngoài xấu xí nhưng đó có thể là vỏ bọc của
một tâm hồn đẹp, một nhân cách đẹp. Có tiếc không khi ta bỏ lỡ những người tốt
với ta thực sự chỉ vì lớp áo, lớp quần?