Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Ở một khu rừng nọ có một chú Quạ con được quạ mẹ rất thương yêu và chiều chuộng. Có đồ ăn ngon, Quạ mẹ đều nhường hết cho con mình. Được mẹ yêu thương nhưng Quạ ta vẫn luôn cảm thấy buồn chán. Vì bộ lông đen xấu xí không có ai để ý đến, nhiều khi còn bị các loại chim khác xua đuổi, xa lánh.
Trong khi đó, gia đình nhà bác Công sống gần đó lại được mọi loài hết lời ca ngợi. Không những không bị xua đuổi mà còn được mời ăn những đồ ăn ngon. Quạ con trong lòng ganh tị và khao khát được có bộ cánh sặc sỡ như thế. Quạ mẹ rất hiểu nỗi buồn đó của Quạ con nhưng không biết làm cách nào mà chỉ biết an ủi: “Đừng buồn con à. Tổ tiên nhà ta bao đời nay vẫn thế rồi mà”.
Đến mùa xuân đó, các loài chim trong rừng mở hội vũ để mừng năm mới. Vì có bộ cánh không đẹp nên Quạ con biết chắc sẽ không được tham gia nên trong lòng càng buồn bực. Năm năm hội vũ mới được tổ chức một lần, Quạ con không muốn bỏ lỡ cơ hội được hòa mình vui chơi này nên Quạ ta ngày đêm nghĩ cách. Biết trong làng có một vị Thiền sư không chỉ sống đức độ mà còn tài năng, có thể giúp mọi loài thay đổi được vẻ bề ngoài nên nó đã quyết định xin phép mẹ để vào làng gặp vị Thiền sư ấy. Quạ mẹ lúc đầu nghe con nói thì bối rối và cố tìm lời lẽ khuyên can nhưng Qụa con vẫn không nghe. Thấy con cứ quyết tâm nên Quạ mẹ đành gật đầu đồng ý.
Thế là Quạ con hăm hở bay vào trong làng gặp Thiền sư. Khi biết ý định của nó, vị Thiền sư đã nói:
- Ta sẽ giúp người được nhưng mà cách này rất đau, ngươi có chịu nổi đau không hả?
Quạ con nhanh nhảu gật đầu:
- Dạ, dạ, đau đến mức nào con cũng chịu được.
- Ta sẽ vặt trụi lông của người đi và gắn lên bộ lông mới, đau lắm đó.
- Miễn sao con có bộ cánh lộng lẫy như gia đình nhà bác Công thì đau cỡ nào con cũng chịu được, xin ngài cứ ra tay đi ạ.
Nhìn Quạ con, vị Thiền sư lắc đầu thở dài. Nhưng vì thấy Quạ ta quyết tâm quá nên vị Thiền sư đành chiều theo. Khi một sợi lông trên mình vừa được bứt ra, Quạ con đã nhăn mặt kêu lên:
- Á, đau quá.
Vị Thiền sư xót xa:
- Đấy, ta đã nói mà. Thôi nha, ta không nhổ nữa.
Quạ vội xua tay:
- Không, không, ngài cứ nhổ đi. Con chịu được.
Thấy thái độ cương quyết của Quạ con, Thiền sư lại miễn cưỡng nhổ. Mỗi sợi lông được bứt là một lần Quạ ta nhăn mặt, miệng cứ khép chặt lại để không phát ra tiếng kêu đau đớn. Khi trên mình nó trụi lủi không còn cọng lông nào, đến đoạn làm bộ cánh mới, vị Thiền sư lại tỉ mẩn chọn những sợi lông công đẹp nhất, sặc sỡ nhất gắn lên mình cho Quạ.  Chẳng mấy lúc, Quạ con đã khoác lên mình một chiếc áo hoàn toàn mới. Quạ ta đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn lại mình. Mọi đau đớn trước đó phải chịu đựng như tan biến, nó cảm ơn vị Thiền sư rối rít. Trước khi ra về, vị Thiền sư còn dặn Quạ từ nay không được kêu “quạ, quạ” mà phải tập nói tiếng và cách đi lại của nhà Công. Quạ ta vâng dạ rồi ra về.
Về đến nhà, Quạ mẹ đã vô cùng ngạc nhiên, suýt thì không nhận ra con của mình. Quạ mẹ vừa xuýt xoa, vừa rưng rưng nước mắt vì ý nguyện của con mình đã thành hiện thực.
Đến ngày hội vũ được mở, Quạ con ung dung đi đến và hòa chung với mọi loài. Các loài chim nhìn theo Quạ cứ luôn miệng trầm trồ khen khi thấy bộ cánh mà cả khu rừng không có ai có. Ngay cả gia đình bác Công cũng phải ngạc nhiên vì họ hàng nhà mình cũng không có ai có bộ cánh giống thế. Được mọi người khen, Quạ ta càng trở nên thích thú và tự tin. Nhưng khi mọi người bảo Quạ xòe đuôi ra cho mọi người chiêm ngưỡng thì Quạ không thể nào làm được. Nó bối rối vội kêu “Quạ… Quạ…” . Mọi loài cứ há hốc miệng hỏi nhau. Đến lúc phát hiện ra dưới lớp lông sặc sỡ kia chỉ là một con quạ thì mọi loài ôm bụng cười rũ rượi và buông những lời chế nhạo. Quạ con ôm mặt khóc hu hu chạy về nhà.
Thương con, Quạ mẹ đưa con vào làng tìm vị Thiền sư mong được giúp đỡ. Vị Thiền sư lắc đầu nhìn Quạ con rồi ôn tồn:
- Ngoài cách giúp ngươi trở về hình dạng ban đầu thì ta không có cách nào giúp được nữa đâu. Vì dù ngươi có khoác lên mình bộ cánh hào nhoáng đến mấy đi nữa, nhưng bản chất giống loài trong ngươi không thay đổi được, thì người ta vẫn nhận ra thôi. Hãy là chính mình, sống tốt với mọi loài xung quanh, dần dần cháu sẽ được chú ý.
Quạ con như hiểu ra, mặt xịu xuống ân hận. Quạ mẹ sốt sắng:
- Vậy bây giờ tôi phải làm sao cho nó trở về hình dạng ban đầu ạ.
Vị thiền sư đưa ra lọ thuốc và dặn quạ mẹ:
- Ngươi về hòa thuốc này tắm cho nó, sau ba lần thì lớp cánh này sẽ rụng và lông của nó sẽ mọc lại như cũ thôi.   
Quạ mẹ cảm ơn vị Thiền sư rối rít rồi dẫn con về. Quạ con lặng lẽ đi theo. Mặt nó buồn thiu không nói được điều gì.
Tịnh Bảo- Đăng trên Tuổi Trẻ Phật Việt - Một ấn phẩm của Vườn Tâm