Trên đời này, gặp nhau thì dễ, giữ được lâu dài mới khó. Chúng ta đều là những người có duyên nhiều đời nhiều kiếp, mỗi lần gặp gỡ là một lần trùng phùng từ nhiều nhân duyên trước.
Sống một đời, ai cũng sẽ gặp rất nhiều người. Có người mình yêu, có kẻ yêu mình; có người mình phụ, có kẻ phụ mình. Có tình cảm với ai đó, chỉ cần chút duyên phận; muốn giữ được lâu bền, lại cần rất nhiều sự vun đắp.
Trong hành trình cô độc của kiếp người, có một số chủ định là khách qua đường, sẽ đồng hành với bạn một đoạn, sau đó thì rời đi. Dù vậy, cũng nên niệm ơn họ đã từng đến. Cũng có người mang cho ta chút nuối tiếc hoặc đau thương, nhưng cuối cùng lại giúp ta dũng cảm và mạnh mẽ hơn. Họ mang đến những trải nghiệm khác nhau, giúp ta không ngừng lớn lên, biết trân trọng khi tiếp nhận hạnh phúc, và cả những niềm đau trong cuộc đời.
Trong chuyện tình cảm, nếu ai cũng dễ dàng toại nguyện thì thế gian đâu có kẻ buồn tình! Có khi bạn gặp được người tâm đầu ý hợp, yêu thương thấu hiểu, nhưng lại phải chờ. Có lúc biết rõ đối phương còn nhiều điều chưa thông, tình cảm chưa đủ chín, cũng đành phải đi chung.
Tình yêu thuần túy vốn rất tốt đẹp. Ai cũng khát vọng một mối tình lãng mạn, chấn động tâm hồn. Vì tình yêu, người ta tình nguyện cho đi tất cả; vì một chút ngọt ngào, có khi phải chịu khổ cả đời.
Có mấy ai nhận ra, để có mối tình đẹp, đạo lý chỉ có một: “Vạn sự tùy duyên”! Không ép mình, cũng không cầu cạnh bất kỳ ai. Nhiệt tình đón người đến, tạ từ kẻ rời đi, còn lại thì hết lòng trong đối đãi. Và không quên tâm niệm biết ơn:
Biết ơn mỗi lần gặp gỡ, mỗi bận tương phùng, mỗi cuộc tao ngộ
Biết ơn mỗi dịp hoa nở mỗi đợt hoa tàn
Biết ơn mỗi người xuất hiện trong cuộc đời mình.
Suôi thông dịch theo - Phật giáo ORG