Sau khi nghe ông ta trình bày, nhà sư dắt ông ta đến cạnh một cái cửa sổ rồi nói: "Ông có nhìn qua kính được không? Ông nhìn thấy gì nào, hãy nói cho tôi biết?".
Người đàn ông rất hiếu kỳ, bèn trả lời ngay lập tức: "Tất nhiên là tôi nhìn thấy rồi. Kính trong suốt mà? Tôi nhìn thấy những người đang đi ngoài đường. Tôi còn nhìn thấy một người đàn ông bị mù đang đi ăn xin".
Nhà sư mỉm cười, gật đầu, rồi lại dẫn người đàn ông đi đến bên một chiếc gương lớn, rồi chỉ tay vào gương và hỏi: "Vậy bây giờ ông nhìn thấy gì?".
Người đàn ông nhìn vào trong gương rồi trả lời: "Tôi chỉ nhìn thấy chính tôi mà thôi".
Nhà sư đáp lại: "Đúng vậy, bây giờ ông chỉ nhìn thấy bản thân, chứ không hề nhìn thấy ai khác nữa. Ông có nhận ra rằng, kính và gương đều được làm từ một loại nguyên liệu, thế nhưng tại sao lại cho ra kết quả khác nhau? Đó là do có sự xuất hiện của 1 thứ: 1 lớp tráng bạc. Có lớp tráng bạc thì là gương, không có lớp tráng bạc thì là kính. Cuộc đời con người cũng như vậy thôi.
Cuộc sống của ông chỉ có giá trị khi ông dũng cảm xé đi tấm tráng đó, để ông có thể nhìn thấy được cả những người khác, nhìn ra xa hơn, thấy được cả những người có cuộc sống còn bất hạnh và đau khổ hơn, để ông có thể mở rộng thế giới quan của mình.
Khi đó, ông sẽ không còn vướng mắc trong những vấn đề của bản thân nữa và sẽ biết mình phải làm gì".
Lời bàn: Đôi khi con người cứ bận tâm vì những chuyện nhỏ nhặt, cho đến khi họ phát hiện ra những gánh nặng mà người khác phải mang theo. Vì thế, hãy mở rộng thế giới quan của mình để biết bản thân còn may mắn hơn nhiều so với nhiều người khác và không lãng phí thời gian vào việc buồn phiền nữa.
Thanh Hương - SoHa