Người đệ tử đặc biệt của sư trụ trì
Ở một ngôi chùa lớn nọ có tới 500 đệ tử. Phần lớn họ đều là những con người uyên bác, có trí tuệ sáng suốt, lại chăm chỉ học hành, một lòng làm theo những lời chỉ dạy của vị sư trụ trì nên càng ngày càng tiến bộ, kiến thức về Phật pháp ngày càng uyên thâm, khiến sư phụ của họ rất hài lòng.
Một ngày kia, bỗng có một người đàn ông thực thà, chất phác từ nơi khác đến, nói với sư trụ trì rằng anh ta đã nghe danh ngài cùng ngôi chùa này từ lâu, vô cùng cảm mến và muốn được trở thành đệ tử của ngài. Sư trụ trì đồng ý.
Tuy nhiên, nhận thấy chàng trai là một con người rất đơn thuần, lại chưa được học hành gì, những kiến thức cơ bản đều chưa nắm vững, nên sư trụ trì cho anh ta làm chân vo gạo cho nhà bếp đã, còn việc học sẽ tạm gác lại sau.
Chàng trai nghe nói thế thì cũng vui vẻ đồng ý.
Nào ngờ, vì chùa quá đông người nên bếp ăn cũng phải nấu 1 lượng thức ăn khổng lồ, công việc vo gạo của đệ tử mới đến vô cùng bận rộn. Anh phải dậy từ trước khi mặt trời lên, chân tay không lúc nào ngừng nghỉ.
Đến tận tối khuya, anh mới được đi ngủ. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy nên anh chẳng còn thời gian để dành cho việc học về Kinh Phật hay nghe sư trụ trì thuyết giảng nữa.
Trong khi đó, hầu như tất cả các đệ tử trong chùa đều đã trở thành những học giả lớn, được người người kính nể và nổi tiếng khắp đất nước.
Thấm thoát đã 20 năm trôi qua.
Chàng trai trẻ năm nào giờ đã bước vào tuổi trung niên. Anh vẫn chăm chỉ làm công việc vo gạo mỗi ngày, vô cùng chuyên tâm, thành thạo và không bị chi phối bởi bất cứ điều gì khác. Anh thậm chí quên đếm cả ngày tháng, cũng không còn nhớ rõ tên mình là gì, vì trong 20 năm qua, chẳng có ai gọi anh bằng tên cả.
Thông báo gây ra sự náo loạn chưa từng có
Một ngày kia, khi mọi chuyện vẫn đang yên bình thì sư trụ trì đột ngột thông báo ngài thấy trong người không được khỏe, muốn chuẩn bị trước cho sự ra đi của mình bằng cách tìm người sẽ kế nhiệm.
Vị sư trụ trì nói rằng, bất kỳ đệ tử nào cho rằng họ đã lĩnh hội được tinh thần của Phật pháp thì hãy viết lên bức tường bên ngoài căn phòng của ngài, và ngài sẽ căn cứ vào đó để tìm người kế nhiệm.
Nghe thấy vậy, các đệ tử đều lần lượt ra viết. Để cạnh tranh với nhau, ai cũng cố viết thật to, thật đẹp, thậm chí không ngại viết chồng viết chéo lên nhau, khiến cho sư trụ trì dù cố gắng đọc cũng chẳng hiểu họ đang viết gì, cũng chẳng nhận ra bút pháp của ai với ai.
Cuối cùng, ngài lắc đầu và nói: "Các ngươi đúng là những tên ngốc rồi. Vậy ta tự đi tìm người kế nhiệm vậy".
Tất cả đám đệ tử trở nên náo loạn. Họ ồn ào tranh cãi, ai cũng thấy bản thân thật oan ức.
Trong khi đó, sư trụ trì đã đi xuống nhà bếp, thấy người vo gạo đã ngủ say, bèn đến bên lay gọi anh ta dậy.
Hai mươi năm qua, đây là lần gặp thứ hai của chàng trai với sư trụ trì, nên anh ta đã không còn nhớ ra ngài nữa, vả lại, chùa cũng đông người, lại lắm khách đến thăm viếng, nên ban đầu, anh ta không biết người vừa mới lay gọi mình là ai.
"Ông là ai? Sao ông lại quấy rầy giấc ngủ của tôi", anh ta thẳng thắn hỏi ngay.
Sư trụ trì điềm tĩnh trả lời: "Ta là sư phụ của ngươi đây. Ngươi không nhớ sao? Tên ngươi là gì?".
Người đàn ông thực thà đáp: "Chuyện này... Thưa sư phụ, người giao cho con một công việc không cần đến tên tuổi, thế nên con sớm đã quên mất mình là ai rồi, hàng ngày chỉ biết chuyên tâm làm thật tốt công việc của mình.
Nói ra thật ngại quá, có vài cái tên hiện ra trong đầu con, nhưng con không rõ cái nào mới là tên của mình. Con thật ngốc quá phải không? Nhưng con luôn biết ơn ngài vì đã cho con một mái nhà để ngủ, một công việc để làm và có cơm ăn mỗi ngày".
Thấy sư trụ trì im lặng, anh ta mới chột dạ nghĩ, sao lại đến tìm mình lúc đêm hôm thế này? Liệu có phải anh ta đã làm sai điều gì không? Hay anh ta sắp bị đuổi việc?
"Thưa sư phụ, dù con đã quên gần như mọi chuyện, nhưng con nghĩ mình đã học được mọi thứ. Con đã học được sự kiên nhẫn, tỉ mỉ, con đã biết thế nào là cảm giác an yên - một điều mà thời tuổi trẻ con chưa từng dám mơ tới, con cũng đã hiểu được sự im lặng còn quý giá hơn ngàn vạn ngôn từ.
Thậm chí, con còn từng nghĩ rằng, nếu con chết đi ở nơi này, con cũng chẳng có điều gì phải phàn nàn, vì con đã có được mọi thứ mình cần rồi.
Thưa sư phụ, xin ngài đừng thay đổi công việc của con, có phải con mắc sai sót gì trong công việc không?", chàng trai lo lắng hỏi.
"Không có ai phàn nàn gì cả, nhưng ngươi buộc phải thay đổi công việc của mình, ta sẽ chọn ngươi làm người kế nhiệm ta", sư trụ trì đáp.
"Làm sao con có thể làm sư trụ trì được ạ? Con chẳng được học hành gì, cũng chưa nắm rõ Phật pháp, chẳng phải trong chùa có nhiều đệ tử ưu tú hơn con sao ạ?", chàng trai thắc mắc.
"Ngươi đã có được 1 thứ mà tất cả các đệ tử giỏi giang của ta không có, đó là sự lương thiện. Vì lương thiện, ngươi không cố gắng để đạt được bất cứ thứ gì, nhưng ngươi lại có tất cả. Ngươi chỉ không có sự giận dữ, sự oán trách và cái tôi mà thôi. Thế nên ngươi đã có đủ tố chất để làm một vị sư trụ trì rồi", sư trụ trì khẳng định.
Và lời dặn cuối cùng từ vị sư trụ trì
Nói rồi, vị sư trụ trì đem một cây kiếm, một chiếc áo cà sa đưa cho chàng trai. Anh xúc động quỳ xuống chân ngài hành lễ rồi nhận lấy chúng.
"Đây là những thứ mà sư phụ của ta đã truyền lại cho ta. Giờ ta sẽ truyền lại cho ngươi. Nhưng bây giờ, hãy mau thu dọn đồ đạc và lên núi tu hành, nếu ngươi ở lại đây, những kẻ tham lam kia có lẽ sẽ không tha cho ngươi.
Với bản tính của ngươi, ta biết chắc nếu bọn họ có xin thì ngươi sẽ giao lại ngay những thứ kia. Hãy lên núi và làm một vị sư trụ trì ở trên đó nhé", sư trụ trì dặn dò.
"Nhưng ai sẽ đi theo con đây? Làm sao để con có được đệ tử ạ?", chàng trai vẫn băn khoăn.
"Người lương thiện giống như một đóa hoa tự tỏa hương, những người muốn đi theo Phật pháp sẽ giống như những con ong, tự khắc tìm đến ngươi, không phải lo", sư trụ trì trấn an.
"Nhưng con sẽ dạy họ điều gì đây? Con thấy bản thân mình chẳng biết gì cả", chàng trai bối rối hỏi lại.
Sư trụ trì mỉm cười, vỗ vai người đệ tử: "Hãy dạy người ta làm những việc nhỏ một cách chuyên tâm, kiên nhẫn, không vụ lợi, với một trái tim trong sáng, thuần khiết, như một đứa trẻ, đó là bài học quan trọng nhất".
Theo Moral Stories