Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Đến chùa, tôi thấy lòng mình thanh thản, tâm mình an vui. Lâu lâu, tôi được ăn một bữa cơm chùa trong chánh niệm, dù chỉ tương chao dưa muối đạm bạc, nhưng ngon lắm!
Cả thành phố và vùng ven đô có hơn hai mươi ngôi chùa lớn nhỏ. Có những ngôi chùa nhỏ tên gọi là Niệm Phật Đường, là Tịnh thất một cách khiêm tốn. Nhưng với tôi, tôi vẫn thích cái tên gọi là “Chùa”  rất quen thuộc và thân thương hơn nhiều. Hễ có ngày nghỉ là tôi đi chùa theo lịch, hai mươi mấy ngôi chùa đi nhiều lần đến quen thuộc như người nhà.
          Không biết có gì hấp dẫn ở những ngôi chùa ấy mà cứ thôi thúc tôi đến mỗi khi rỗi việc. Mẹ tôi nói nói vui: “Cái thằng này nó “nghiện” ở chùa hơn ở nhà; nghiện hút sách, cờ bạc, trai gái thì không tốt, nhưng nghiện đi chùa thì tốt, không sao cả, nhưng phải làm việc nhà xong xuôi cái đã”.
          Đến chùa, tôi thấy lòng mình thanh thản, tâm mình an vui. Lâu lâu, tôi được ăn một bữa cơm chùa trong chánh niệm, dù chỉ tương chao dưa muối đạm bạc, nhưng ngon lắm! Thích nhất là khi tôi được chuyện trò giao lưu với những chú tiểu nhỏ vô tư líu lo như chim sáo. Người đời thường hay tò mò buôn chuyện chú tiểu này đi tu là vì nhà đông con không biết lấy gì nuôi, nên bố mẹ phải cho con đi vô chùa cho bớt đi một miệng ăn; hoặc cô tiểu nọ đi tu vì cha mẹ ly hôn… Có đến một nghìn lẻ một lý do để thiên hạ xầm xì buôn chuyện. Nhưng với tôi cũng như quý vị Phật tử khác, khi đến chùa ai cũng biết kính Phật trọng Tăng. Không phải ai cũng có duyên lành xuất gia đâu!? Phải tu đến vô lượng, vô vô lượng kiếp thì kiếp này mới được vào nương nhờ cửa Phật. Đức Thế Tôn của chúng ta cũng phải tu đến nhiều đời, nhiều kiếp mới được đầu thai giáng trần xuống cõi Ta Bà chứng kiến những khổ nạn. Ngài quyết định buông bỏ tất cả ngai vàng, quyền lực, cuộc sống vương giả của một vị Vua, vượt lên trên tất cả miệng tiếng của thế gian quyết tâm đi tìm chân lý. Trải qua nhiều gian nan vất vả, cuối cùng Ngài đã chứng ngộ viên mãn cứu độ chúng sanh. Bài thơ ngắn sau đây có thể tóm tắt được cuộc đời của Đức Từ phụ:
                           “Phật chào đời trong vườn thượng uyển
                           Bảy bước đi, nở bảy hoa sen
                            Phật là vua, vua là Đức Phật
                           Giữa hoàng cung tao thức niềm riêng
                          Thương chúng sanh, ngai vàng rũ bỏ
                            Ngài vào nơi nước đọc rừng thiêng
                            Đi tìm Đạo, thân ngài sá kể
                          Cội bồ đề sáng khắp Đại Thiên ( LĐ)
           Đức Phật đã dạy: “Chớ khinh một mồi lửa nhỏ, mồi lửa tuy nhỏ nhưng sẽ làm thiêu rụi một khu rừng; chớ khinh một con rắn nhỏ, lớn lên nó sẽ cắn chết người và chớ khinh chú tiểu nhỏ, lớn lên chú sẽ là một vị Bụt”. Vậy nên tôi gặp các chú tiểu là vái chào A Di Đà Phật!
Với những nét hồn nhiên và đáng yêu của mình, các chú tiểu ấy đã là đề tài cho tôi viết, vẽ và làm thơ: “Kìa chú tiểu nhỏ/ Chỏm tóc vắt lên/ Mắt thương khép mở/ Môi cười hồn nhiên”.(Tiểu); Hoặc: “Chắp tay tôi xá/ Chú tiểu quét hiên/ Mai sau chú lớn/ Thành ông Bụt hiền “ (Xá)…
Ảnh chùa Tam Chúc

          Tất cả lý do miệng tiếng của người đời bàn tán về tiểu này, tiểu nọ đều chưa thật đúng. Vì họ chưa thể có cái nhìn sâu quán chiếu bằng cặp mắt vô tướng trong cái thế giới hữu hạn, tương đối, để có thể thấu rõ căn nguyên gốc rễ luật nhân quả - luân hồi. Trong mỗi con người đều có cái ta đáng ghét và cái ta đáng yêu. Cái ta đáng yêu không nói điều gian dối, chỉ nhận về mình phần ít ỏi, kể chi lỗ lãi thiệt hơn. Không giống như người anh em sinh đôi trong câu chuyện cổ tích nào kia, là cái ta đáng ghét thâm sân si kia. Cái ta đáng yêu biết trân quý thời gian, biết chắt chiu từng phút giây sống tỉnh thức, khao khát được yêu thương, khao khát sống có ích, và khát khao mong muốn người anh em sinh đôi tội lỗi, chuyển đổi cái ta đáng ghét thành cái ta yêu thương, để không còn ai giận hờn ai trên cõi đời này. Đó là cái khát khao của đạo “Từ Bi”, đạo của tình thương hết thảy chúng sanh muôn loài do Đức Thế Tôn khởi xướng, chỉ cho chúng sanh phương pháp tu tập để tưới tẩm hạt giống từ bi luôn tươi tốt trong tâm hồn.
          Vào cái thời mạt pháp có đến bảy, sáu cái ta thất tình lục dục đang ngày đêm quấy rối thân phận con người cát bụi mong manh, vô minh như mây mù giăng khắp nẽo đi về, che lấp cái bản lai diện mục vốn dĩ rất tuệ giác và thiện lành. Nhưng không sao, tôi luôn có niềm tin vào Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni, Ngài đản sanh thị hiện là để cứu khổ muôn loài. Đã có và sẽ có những vị Thánh ra đời để thức tỉnh nhân tâm; đã có và sẽ có những vị Bụt ra đời giúp đối trị những hiểm nguy đang đe dọa con  người, như Tầng ozôn thủng, điều gì sẽ xảy ra khi mái nhà nhân loại nứt đổ? Một xứ sở nào đó đang  đói, thiếu tiền để mua lương thực; một xứ sở khác lại có dư tiền để chế ra bom nguyên tử không ăn được, nhưng rất nguy hiểm. Còn nhiều hiểm họa khác về môi trường, thiên tai, dịch bệnh và chiến tranh đang đe dọa đến con người.
          Những vị Thánh, vị Bụt tương lai đó là có những hậu duệ của Như Lai, có lẽ họ sẽ không có đủ 32 tướng tốt và 80 vẻ đẹp như Đức Phật vì họ đã hóa thân giống như con người với sứ mệnh đối trị hiểm nguy, đem thanh gươm trí tuệ và Đạo từ bi để chuyển hóa nhân tâm, giúp muôn loài thấy hết vô minh, chiến thắng được mình, quốc thái dân an, thế giới hòa bình. Và  tôi luôn tin rằng, trong số những chú tiểu tôi đã từng gặp, họ sẽ là những vị Thánh và vị Bụt tương lai.
          Một ngày cuối đông âm u lành lạnh, tôi đi viếng ngôi chùa trên đồi lúc sáng sớm. Từng bước chân tôi lào xào trên con đường lát sỏi, giữa màu xanh tịch mịch thâm u là những vệt nắng hồng ấm áp xuyên qua cành lá chiếu xuống cái nền gạch cũ kỹ sân rêu. Cô tiểu Thọ Nhiên đang chăm chú quét sân, nghe tiếng bước chân quen đã nhận ra tôi, không ai bảo ai tôi và tiểu cùng thốt lên câu chào thân quen: “Mô Phật!”.
          Nơi này - Tịnh Thất Viên Quang - tôi đã gắn bó tu học nhiều năm như ngôi nhà của mình, mọi thứ ở đây đều rất thân thuộc. Nếu như có một lúc nào đó tôi phải rời xa thì thật là buồn vô hạn! Lo xa quá không được! Mà lo xa thì cần phải coi lại cái chất Đạo, chất Phật trong tâm của mình, đang còn ít lắm, cần phải tu tập hành trì nhiều hơn nữa mới mong vượt thoát âu lo phiền não, mới mong hiểu rõ Đạo là gì? Hình ảnh tiểu Thọ Nhiên quét sân chùa sáng nay đã lóe sáng khai mở cho tôi biết Đạo là gì?
“Đạo là thức, ngủ trang nghiêm
Là cầm chổi quét mái hiên sân chùa” (LĐ)
Lê Đàn - Đăng trên tuổi trẻ Phật Viêt