Không ngờ, chưa được bao lâu, ba lại gọi điện tới, nói muốn mua một chiếc xe điện 3 bánh. Tôi lưỡng lự một lúc, ba dường như nghe thấy sự do dự của tôi bèn nói: “Con cho ba một nửa, ba tự bỏ ra một nửa, đem bán mấy con cừu nhà nuôi”.
Nghe thấy vậy, tôi liền mềm lòng. Mấy năm gần đây, ba tôi đã nuôi 4-5 con cừu, nuôi lớn rồi lại đem bán để trang trải chi tiêu hàng ngày. Sau khi mẹ tôi mất đi, tôi muốn đón ba lên thành phố ở chung, ba quyết không chịu đi. Em trai tôi đang sống ở thị trấn cũng muốn đón ba tới, nhưng ba nói đã quen với cuộc sống dưới quê, quen với những người trong thôn nên không muốn rời đi.
Không có cách nào thuyết phục, đành theo ý ba. Tuy nhiên, muốn biếu ba chi phí sinh hoạt hàng ngày ông cũng không lấy, lần nào cũng nói, cuộc sống thôn dã đơn giản, chi phí ít, cũng không tiêu gì. Nhưng mà bây giờ… chuyển tiền cho ba, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
3 tháng trôi qua, tôi quyết định đưa con gái về nhà thăm ba.
Cửa nhà khóa, chú ba hàng xóm nói ba tôi đang đi chăn cừu. Tôi bèn dắt con gái xuống dốc, từ xa đã nhìn thấy đàn cừu, tới gần mới thấy ba đang ngồi ngủ bên gốc cây, bên cạnh trải một tấm vải, trên tấm vải có 1 cái bánh đã ăn được một nửa, 1 túi dưa muối nhỏ, còn có một bình nước… Trong lòng chợt thấy chua xót, tôi liền gọi: “Ba ơi”!
Ba giật mình tỉnh giấc, hồi lâu sau mới nói: “Con bé này, sao về nhà mà không báo trước?”.
Con gái tôi liền giành nói trước: “Mẹ con nói muốn cho ông ngoại một bất ngờ”. Ba tôi thực sự rất vui mừng, không có nói thêm với tôi điều gì, chỉ kéo cháu gái tới làm quen với bầy cừu bảo bối của mình.
Một bầy cừu nho nhỏ có 8 con, Ba tôi vui vẻ nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa có thể bán được rồi, chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền! Bây giờ giá cừu đang tăng”.
Về tới nhà, trong sân có chút bừa bộn, chiếc xe 3 bánh ba tôi đã đi nhiều năm nằm ở một góc sân.
Tôi thuận miệng liền hỏi: “Ba, chiếc xe 3 bánh ba mới mua đâu rồi?”. Ông bối rối trả lời: “Ba… vẫn chưa mua! Nghe người ta nói tháng sau giá sẽ giảm”.
Trong lúc tôi dọn dẹp ngoài sân, nghe thấy ba gọi điện cho em trai nói: “Chị gái con về nhà, tối nay con cũng về nhà cùng ăn cơm đi!”. Sau đó ba còn dặn nhỏ một câu, “Mua thêm nhiều đồ ăn ngon nhé”!
Tôi định nói vài câu, rồi lại thôi. Hồi đó, tôi luôn để ý tới sự thiên vị của ba mẹ. Bởi vì sự đố kỵ lúc còn nhỏ mà tôi luôn xa cách em trai mình, sau đó thì giận dỗi quyết định thi vào một trường đại học thật tốt, cuối cùng có thể hãnh diện rời khỏi nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm việc ở một công ty nước ngoài khá tốt, còn em trai tôi miễn cưỡng cũng học xong trung cấp nghề, trở thành một công nhân nhỏ làm trong một dây chuyền lắp ráp tại thị trấn, em trai lại càng ngưỡng mộ và tôn kính tôi hơn.
Buổi chiều, em trai mang theo con về nhà, còn mua rất nhiều đồ.
Ba tôi đích thân xuống bếp, cùng với em trai làm rất nhiều món ngon, đều là những món tôi ưa thích. Lúc mẹ tôi còn sống, ba tôi chưa từng nấu ăn. Thật kỳì lạ là mỗi món ăn ba làm đều giống y như mùi vị thức ăn mẹ nấu. Ăn từng miếng, tôi dường như sắp khóc.
Buổi tối, tôi ngồi nói chuyện với ba trong sân, chỉ là không ngờ tới, ông vòng vo một hồi lâu, nói từ chuyện trong thôn, nói tới việc lúc còn sống mẹ tôi muốn xây lại nhà,… cuối cùng mới nói tới vấn đề chính: “Các con, nếu như không quá khó khăn, có thể… con biết đấy, em trai của con…”
Tôi ngắt lời ông, hỏi: “Ba, sửa nhà cần bao nhiêu tiền”, trong lòng đột nhiên có một nỗi buồn không thể diễn đạt bằng lời.
“Khoảng, khoảng 20.000 tệ…..”, giọng của ông nhỏ lại, liền lập tức bổ sung, “nếu bán được bầy cừu cũng sẽ được mấy ngàn đồng”.
Tôi ngạc nhiên một lúc, 20.000 tệ với tôi cũng không phải là con số nhỏ, tôi ngập ngừng nói: “Ba, đợi con về nhà tính lại rồi nói, cũng không phải vấn đề quá lớn”.
Ông cúi thấp đầu nói: “Con gái, làm khó con rồi. Con xem có thể được bao nhiêu, ba già rồi, sẽ không tiêu tốn khoản nào nữa….”
Tôi cười nhẹ. trong ánh trăng mờ ảo, chắc chắn ba không thấy được sự cay đắng trong nụ cười đó.
Bàn bạc với chồng về chuyện của ba, cả nửa ngày, anh ấy cũng không nói gì, chồng tôi không phải một người nhỏ mọn, nhưng năm nay, tình cảnh của anh ấy còn tệ hơn tôi. Chồng tôi mở một công ty xuất khẩu nhỏ, bây giờ đến tiền lương cũng trở thành vấn đề. Cuối cùng anh ấy nói: “Em đưa tiền cho ba đi, chúng ta tự thắt chặt chi tiêu chút, vẫn có thể chịu được”.
Nửa tháng sau khi tôi chuyển tiền cho ba, tôi gặp được một người họ hàng tới thành phố làm việc, trong lúc trò chuyện tôi liền thuận miệng hỏi: “Nhà của con đã bắt đầu sửa lại chưa ạ”.
Ông ấy hơi ngạc nhiên: “Không thấy ba con nói tới việc sửa lại nhà!”, nghĩ một lúc người đó nói, “Đúng rồi, ba con đem cừu bán hết rồi, giúp em trai con mua một chiếc xe giao hàng nhỏ, em trai con không còn làm ở công trường nữa, đã tự lái xe đi giao hàng rồi. Kiếm được rất nhiều tiền…”
Trái tim tôi giống như bị ném vào hầm băng vậy, cảm thấy thực sự lạnh lẽo.
Hóa ra ba đã gạt tôi, từ đầu tới cuối luôn đứng về phía em trai, thiên vị tới mức gạt tôi lấy tiền giúp đỡ nó, không thể oán hận ba nhưng có bao nhiêu bất mãn, chính tôi cũng không rõ.
Về tới nhà, tôi không thể chịu đựng được nữa, nhốt mình trong phòng vệ sinh, vừa mở nước, vừa khóc một trận.
Vài ngày sau đó, tôi đều không chủ động gọi điện thoại cho ba. Cuối cùng cũng là ba gọi trước, tôi chỉ trả lời lấy lệ, ba cũng đành phải cúp máy. Nhưng không ngờ rằng, đó lại là lần cuối cùng tôi được nghe giọng của ba…
3 ngày sau, tôi nhận được điện thoại của em trai, nói rằng ba đã qua đời vì bị nhồi máu cơ tim… bỗng nhiên nhớ lại cuộc điện thoại 3 ngày trước, những lời dặn dò vụn vặt cùng sự lạnh lùng của tôi, tất cả trở thành hòn đá đè nặng trong lòng tôi, khiến tôi không thể thở nổi.
Lập tức trở về nhà, lần đầu tiên tôi và em trai ôm nhau khóc, lúc mẹ mất, tôi vẫn có thể dựa vào vòng tay ba, còn bây giờ… tất cả những oán trách đối với ba đều bị sự rời đi đột ngột này làm tan đi hết, chỉ còn sự đau thương bao trùm lấy tôi.
Sau khi lo liệu xong hậu sự của ba, lúc rời đi, em trai tiễn tôi tới bến xe, liền nói: “Chị, hãy thường về nhà nhé, ba mẹ đều không còn, nhưng nhà của chúng ta vẫn còn”.
Một câu nói đó đã khiến cho tôi vốn đã khóc tới cạn nước mắt lại dâng lên dòng lệ. Nắm tay em trai, tôi dặn dò nó giữ gìn sức khỏe rồi lên xe đi. Tôi đã nghĩ rằng, có thể sau này tôi sẽ không thường về nơi được gọi là nhà này nữa!
Trải qua vài ngày, tôi có mới có thể bình tĩnh lại sau việc ba qua đời…
Nhưng cuộc đời con người, quả thật là họa vô đơn chí, chuyện bất hạnh lại liên tiếp xảy tới, công ty của chồng tôi gặp sự cố, anh ấy bị khách hàng lừa mất toàn bộ tài sản.
Chồng tôi lúc đó gần như sụp đổ, từ một người không bao giờ uống rượu lại thành kẻ say sưa tối ngày. Tôi vô cùng lo lắng, sốt ruột, lại không có cách nào có thể giúp đỡ, suy nghĩ một đêm, cuối cùng quyết định bán nhà.
Trưa ngày hôm sau em trai gọi điện tới, sau khi ba mất, em trai ngược lại rất thường xuyên gọi điện thoại tới. Tôi không có tâm trạng nói chuyện với nó, nó cũng nghe ra được sự nôn nóng của tôi, nhẫn nại hỏi, tôi vẫn nói hết cho em trai nghe.
Không ngờ được rằng, em trai tôi ngồi tàu hỏa, sáng hôm sau liền tới, bước vào nhà không nói gì hết, từ trong tay lấy ra một xấp tiền: “Chị, đây là 50.000 tệ, không nhiều, dùng giải quyết trước đã”
Tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Tiền này em lấy ở đâu?”. “Một phần là từ mấy tháng nay em chở hàng kiếm được, thế chấp nhà được 30.000, nhà trên thị trấn không được bao nhiêu, chỉ có thể có được từng này….”
Tôi cảm động, cầm tiền đưa lại cho em trai nói: “Chị không thể cầm tiền của em”. Nó vội vã nói: “Chị, năm ngoái công xưởng đóng cửa, em và vợ bị mất việc, muốn mua một chiếc xe chở hàng nhưng không có tiền, chẳng phải chị đã đưa cho ba 40.000 tệ, nói ba đưa cho em, còn dặn ba không được cho tụi em biết là tiền của chị.”
Tôi ngây người, em trai nói tiếp: “Ba nói, hồi nhỏ, đều là chị nhường em, bởi vì em là em, bây giờ em phải bảo vệ chị, bởi vì chị là con gái. Ba còn nói, tới lúc ba không còn nữa, em chính là nhà của chị…”
“Ba!”. Tôi quay đầu, nước mắt rơi xuống như mưa. Tôi là đứa con bất hiếu! Sao lại không hiểu cho sự khổ tâm của ba. Ba đã biết trước không còn sống được bao lâu, lại càng biết tôi vốn là đứa kiêu ngạo, ngay cả người thân cũng sẽ không nhờ vả dựa dẫm, chính vì vậy đã để lại sự yêu thương, bảo vệ cho tôi sau này.
Lúc đầu, khi ba mượn tiền tôi, trong lòng đã biết khó xử, đã phải dùng bao nhiêu dũng khí. Nhưng ba vẫn kiên quyết làm vậy, chỉ để khi ông mất đi, tôi còn có chỗ dựa, còn có người thân.
Thì ra đứa con mà ông yêu thương nhất chính là tôi. Tôi quay lại ôm lấy em trai, không nói một lời, chỉ ôm thật chặt. Tôi nghĩ giây phút này, ba tôi đang ở trên thiên đường cũng cảm thấy an lòng, bởi vì đứa con được sống trong tình yêu của ông mà hoàn toàn không biết gì cuối cùng đã hiểu được tất cả.
Nghe thấy vậy, tôi liền mềm lòng. Mấy năm gần đây, ba tôi đã nuôi 4-5 con cừu, nuôi lớn rồi lại đem bán để trang trải chi tiêu hàng ngày. Sau khi mẹ tôi mất đi, tôi muốn đón ba lên thành phố ở chung, ba quyết không chịu đi. Em trai tôi đang sống ở thị trấn cũng muốn đón ba tới, nhưng ba nói đã quen với cuộc sống dưới quê, quen với những người trong thôn nên không muốn rời đi.
Không có cách nào thuyết phục, đành theo ý ba. Tuy nhiên, muốn biếu ba chi phí sinh hoạt hàng ngày ông cũng không lấy, lần nào cũng nói, cuộc sống thôn dã đơn giản, chi phí ít, cũng không tiêu gì. Nhưng mà bây giờ… chuyển tiền cho ba, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
3 tháng trôi qua, tôi quyết định đưa con gái về nhà thăm ba.
Cửa nhà khóa, chú ba hàng xóm nói ba tôi đang đi chăn cừu. Tôi bèn dắt con gái xuống dốc, từ xa đã nhìn thấy đàn cừu, tới gần mới thấy ba đang ngồi ngủ bên gốc cây, bên cạnh trải một tấm vải, trên tấm vải có 1 cái bánh đã ăn được một nửa, 1 túi dưa muối nhỏ, còn có một bình nước… Trong lòng chợt thấy chua xót, tôi liền gọi: “Ba ơi”!
Ba giật mình tỉnh giấc, hồi lâu sau mới nói: “Con bé này, sao về nhà mà không báo trước?”.
Con gái tôi liền giành nói trước: “Mẹ con nói muốn cho ông ngoại một bất ngờ”. Ba tôi thực sự rất vui mừng, không có nói thêm với tôi điều gì, chỉ kéo cháu gái tới làm quen với bầy cừu bảo bối của mình.
Một bầy cừu nho nhỏ có 8 con, Ba tôi vui vẻ nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa có thể bán được rồi, chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền! Bây giờ giá cừu đang tăng”.
Về tới nhà, trong sân có chút bừa bộn, chiếc xe 3 bánh ba tôi đã đi nhiều năm nằm ở một góc sân.
Tôi thuận miệng liền hỏi: “Ba, chiếc xe 3 bánh ba mới mua đâu rồi?”. Ông bối rối trả lời: “Ba… vẫn chưa mua! Nghe người ta nói tháng sau giá sẽ giảm”.
Trong lúc tôi dọn dẹp ngoài sân, nghe thấy ba gọi điện cho em trai nói: “Chị gái con về nhà, tối nay con cũng về nhà cùng ăn cơm đi!”. Sau đó ba còn dặn nhỏ một câu, “Mua thêm nhiều đồ ăn ngon nhé”!
Tôi định nói vài câu, rồi lại thôi. Hồi đó, tôi luôn để ý tới sự thiên vị của ba mẹ. Bởi vì sự đố kỵ lúc còn nhỏ mà tôi luôn xa cách em trai mình, sau đó thì giận dỗi quyết định thi vào một trường đại học thật tốt, cuối cùng có thể hãnh diện rời khỏi nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm việc ở một công ty nước ngoài khá tốt, còn em trai tôi miễn cưỡng cũng học xong trung cấp nghề, trở thành một công nhân nhỏ làm trong một dây chuyền lắp ráp tại thị trấn, em trai lại càng ngưỡng mộ và tôn kính tôi hơn.
Buổi chiều, em trai mang theo con về nhà, còn mua rất nhiều đồ.
Ba tôi đích thân xuống bếp, cùng với em trai làm rất nhiều món ngon, đều là những món tôi ưa thích. Lúc mẹ tôi còn sống, ba tôi chưa từng nấu ăn. Thật kỳì lạ là mỗi món ăn ba làm đều giống y như mùi vị thức ăn mẹ nấu. Ăn từng miếng, tôi dường như sắp khóc.
Buổi tối, tôi ngồi nói chuyện với ba trong sân, chỉ là không ngờ tới, ông vòng vo một hồi lâu, nói từ chuyện trong thôn, nói tới việc lúc còn sống mẹ tôi muốn xây lại nhà,… cuối cùng mới nói tới vấn đề chính: “Các con, nếu như không quá khó khăn, có thể… con biết đấy, em trai của con…”
Tôi ngắt lời ông, hỏi: “Ba, sửa nhà cần bao nhiêu tiền”, trong lòng đột nhiên có một nỗi buồn không thể diễn đạt bằng lời.
“Khoảng, khoảng 20.000 tệ…..”, giọng của ông nhỏ lại, liền lập tức bổ sung, “nếu bán được bầy cừu cũng sẽ được mấy ngàn đồng”.
Tôi ngạc nhiên một lúc, 20.000 tệ với tôi cũng không phải là con số nhỏ, tôi ngập ngừng nói: “Ba, đợi con về nhà tính lại rồi nói, cũng không phải vấn đề quá lớn”.
Ông cúi thấp đầu nói: “Con gái, làm khó con rồi. Con xem có thể được bao nhiêu, ba già rồi, sẽ không tiêu tốn khoản nào nữa….”
Tôi cười nhẹ. trong ánh trăng mờ ảo, chắc chắn ba không thấy được sự cay đắng trong nụ cười đó.
Bàn bạc với chồng về chuyện của ba, cả nửa ngày, anh ấy cũng không nói gì, chồng tôi không phải một người nhỏ mọn, nhưng năm nay, tình cảnh của anh ấy còn tệ hơn tôi. Chồng tôi mở một công ty xuất khẩu nhỏ, bây giờ đến tiền lương cũng trở thành vấn đề. Cuối cùng anh ấy nói: “Em đưa tiền cho ba đi, chúng ta tự thắt chặt chi tiêu chút, vẫn có thể chịu được”.
Nửa tháng sau khi tôi chuyển tiền cho ba, tôi gặp được một người họ hàng tới thành phố làm việc, trong lúc trò chuyện tôi liền thuận miệng hỏi: “Nhà của con đã bắt đầu sửa lại chưa ạ”.
Ông ấy hơi ngạc nhiên: “Không thấy ba con nói tới việc sửa lại nhà!”, nghĩ một lúc người đó nói, “Đúng rồi, ba con đem cừu bán hết rồi, giúp em trai con mua một chiếc xe giao hàng nhỏ, em trai con không còn làm ở công trường nữa, đã tự lái xe đi giao hàng rồi. Kiếm được rất nhiều tiền…”
Trái tim tôi giống như bị ném vào hầm băng vậy, cảm thấy thực sự lạnh lẽo.
Hóa ra ba đã gạt tôi, từ đầu tới cuối luôn đứng về phía em trai, thiên vị tới mức gạt tôi lấy tiền giúp đỡ nó, không thể oán hận ba nhưng có bao nhiêu bất mãn, chính tôi cũng không rõ.
Về tới nhà, tôi không thể chịu đựng được nữa, nhốt mình trong phòng vệ sinh, vừa mở nước, vừa khóc một trận.
Vài ngày sau đó, tôi đều không chủ động gọi điện thoại cho ba. Cuối cùng cũng là ba gọi trước, tôi chỉ trả lời lấy lệ, ba cũng đành phải cúp máy. Nhưng không ngờ rằng, đó lại là lần cuối cùng tôi được nghe giọng của ba…
3 ngày sau, tôi nhận được điện thoại của em trai, nói rằng ba đã qua đời vì bị nhồi máu cơ tim… bỗng nhiên nhớ lại cuộc điện thoại 3 ngày trước, những lời dặn dò vụn vặt cùng sự lạnh lùng của tôi, tất cả trở thành hòn đá đè nặng trong lòng tôi, khiến tôi không thể thở nổi.
Lập tức trở về nhà, lần đầu tiên tôi và em trai ôm nhau khóc, lúc mẹ mất, tôi vẫn có thể dựa vào vòng tay ba, còn bây giờ… tất cả những oán trách đối với ba đều bị sự rời đi đột ngột này làm tan đi hết, chỉ còn sự đau thương bao trùm lấy tôi.
Sau khi lo liệu xong hậu sự của ba, lúc rời đi, em trai tiễn tôi tới bến xe, liền nói: “Chị, hãy thường về nhà nhé, ba mẹ đều không còn, nhưng nhà của chúng ta vẫn còn”.
Một câu nói đó đã khiến cho tôi vốn đã khóc tới cạn nước mắt lại dâng lên dòng lệ. Nắm tay em trai, tôi dặn dò nó giữ gìn sức khỏe rồi lên xe đi. Tôi đã nghĩ rằng, có thể sau này tôi sẽ không thường về nơi được gọi là nhà này nữa!
Trải qua vài ngày, tôi có mới có thể bình tĩnh lại sau việc ba qua đời…
Nhưng cuộc đời con người, quả thật là họa vô đơn chí, chuyện bất hạnh lại liên tiếp xảy tới, công ty của chồng tôi gặp sự cố, anh ấy bị khách hàng lừa mất toàn bộ tài sản.
Chồng tôi lúc đó gần như sụp đổ, từ một người không bao giờ uống rượu lại thành kẻ say sưa tối ngày. Tôi vô cùng lo lắng, sốt ruột, lại không có cách nào có thể giúp đỡ, suy nghĩ một đêm, cuối cùng quyết định bán nhà.
Trưa ngày hôm sau em trai gọi điện tới, sau khi ba mất, em trai ngược lại rất thường xuyên gọi điện thoại tới. Tôi không có tâm trạng nói chuyện với nó, nó cũng nghe ra được sự nôn nóng của tôi, nhẫn nại hỏi, tôi vẫn nói hết cho em trai nghe.
Không ngờ được rằng, em trai tôi ngồi tàu hỏa, sáng hôm sau liền tới, bước vào nhà không nói gì hết, từ trong tay lấy ra một xấp tiền: “Chị, đây là 50.000 tệ, không nhiều, dùng giải quyết trước đã”
Tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Tiền này em lấy ở đâu?”. “Một phần là từ mấy tháng nay em chở hàng kiếm được, thế chấp nhà được 30.000, nhà trên thị trấn không được bao nhiêu, chỉ có thể có được từng này….”
Tôi cảm động, cầm tiền đưa lại cho em trai nói: “Chị không thể cầm tiền của em”. Nó vội vã nói: “Chị, năm ngoái công xưởng đóng cửa, em và vợ bị mất việc, muốn mua một chiếc xe chở hàng nhưng không có tiền, chẳng phải chị đã đưa cho ba 40.000 tệ, nói ba đưa cho em, còn dặn ba không được cho tụi em biết là tiền của chị.”
Tôi ngây người, em trai nói tiếp: “Ba nói, hồi nhỏ, đều là chị nhường em, bởi vì em là em, bây giờ em phải bảo vệ chị, bởi vì chị là con gái. Ba còn nói, tới lúc ba không còn nữa, em chính là nhà của chị…”
“Ba!”. Tôi quay đầu, nước mắt rơi xuống như mưa. Tôi là đứa con bất hiếu! Sao lại không hiểu cho sự khổ tâm của ba. Ba đã biết trước không còn sống được bao lâu, lại càng biết tôi vốn là đứa kiêu ngạo, ngay cả người thân cũng sẽ không nhờ vả dựa dẫm, chính vì vậy đã để lại sự yêu thương, bảo vệ cho tôi sau này.
Lúc đầu, khi ba mượn tiền tôi, trong lòng đã biết khó xử, đã phải dùng bao nhiêu dũng khí. Nhưng ba vẫn kiên quyết làm vậy, chỉ để khi ông mất đi, tôi còn có chỗ dựa, còn có người thân.
Thì ra đứa con mà ông yêu thương nhất chính là tôi. Tôi quay lại ôm lấy em trai, không nói một lời, chỉ ôm thật chặt. Tôi nghĩ giây phút này, ba tôi đang ở trên thiên đường cũng cảm thấy an lòng, bởi vì đứa con được sống trong tình yêu của ông mà hoàn toàn không biết gì cuối cùng đã hiểu được tất cả.
Yến Nhi (Sưu tầm và biên dịch) - Tri Thức Việt