Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Ngày xuân ra chợ quê chơi. Chợ quê nghèo chả có gì, chỉ thấy những người quê lam lũ, bỗng lại gặp chuyện không vui. Cái thằng oắt con ấy, chỉ độ 7-8 tuổi, chợ đông thế mà nó chạy như không có mắt, xô cả vào người tôi. Không sai mà, nó đâm bổ tiếp vào bà hàng trứng. Gay rồi. Bà hàng trứng kêu "ối" một tiếng, cái đòn gánh xoay 180 độ, hai sọt trứng văng ra đổ hết xuống đất...
"Ối giời ơi, làng nước ơi, con nhà ai thế này!" - bà hàng trứng kêu lên, túm ngay lấy thằng bé. "Mày giết tao rồi, hơn trăm quả trứng gà so của tao", bà giơ tay lên toan đánh vào mặt nó. Một phụ nữ mang bầu giằng tay bà. Đám đông xôn xao: "Bố mẹ nó đâu? Con dại cái mang không lôi thôi gì cả". Chị mang bầu kêu to: "Các người không được đánh trẻ con. Đánh trẻ con là dã man...", giọng chị lạc đi vì sự dũng cảm bất ngờ của chính mình và vì những từ đao to búa lớn mà chị vừa thuộc trong cuốn sách về chăm sóc bà mẹ và trẻ em..."Hãy đợi bố mẹ nó đến!", chị quát to, mặt đỏ ửng.
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Bố nó, dáng điệu hùng hùng hổ hổ. Ông nhảy bổ vào giữa đám đông, vẻ mặt hầm hầm. Những tưởng ông định hành hung bà hàng trứng (bà đang túm tóc thằng bé). Không, ông nhảy vào và giáng cho thằng bé một cái tát. Đứa trẻ khóc òa lên. "Các ông các bà ơi, để tôi đánh chết cái thằng bất hiếu này đi" - ông bố rống lên - "Giời ơi, tôi bảo nó ở nhà trông mẹ nó ốm, thế mà nó chạy biến ra chợ, lại gây ra tội vạ thế này!". Ông giơ tay toan tát nó thêm cái nữa. Chị mang bầu hiên ngang chặn tay ông: "Cái ông này, thôi đi. Ông có phải là bố nó không?". "Nó làm hại tôi biết bao thứ rồi. Nó làm chết bỏng em gái nó. Tôi không đánh qùe nó, nó không chừa được". Ông dúi thằng bé ngã xuống đất, giơ chân định đạp vào bụng nó. Ông mà đạp thì thằng này chắc chết. Mọi người xô cả lại... Chị mang bầu quát "Ông là đồ vũ phu!". Chính bà hàng trứng cũng mủi lòng "Thôi mà ông, tha cho nó - bà nhặt mấy quả trứng lăn lóc dưới đất - cũng là do tôi mải mua cau không để ý". Ông bố chỉ mặt thằng con: "Mày cút ngay về cho khuất mắt tao!".
*
Phiên chợ đâu xuân thành ra mất vui. Tôi quanh quẩn ra hàng ăn. Thóang thấy thằng bé tôi vội chạy theo, định bụng cho nó ít tiền. Ông bố vũ phu đang dắt nó. Tôi do dự, không muốn lại gần. "Có đau lắm không?", ông bố cúi xuống hỏi, lau nước mắt cho nó. "Bố cho con đi chợ, sao vừa nãy lại nói rằng con phải ở nhà trông mẹ ốm? Mà con làm chết bỏng em hồi nào?" - thằng bé ấm ức. "Bố thương, bố thương, bố không nói thế thì người ta bắt bố con mình mất. Kiếm đâu tiền đền bây giờ. Bố tát con một cái, bây giờ bố đền con một cái bánh rán nhé!".
Thằng bé ngoan ngoan gật đầu. Ông bố móc trong túi lấy ra mấy tờ tiền nhàu nát, dắt con vào hàng bánh rán...
ST
 
Sưu Tầm