Chủ đề
CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ GHÉ THĂM TRANG NHÀ. CHÚC QUÝ VỊ AN VUI VỚI PHÁP BẢO CAO QUÝ !
Mẹ ơi! Con tập bước cùng những dây leo sử quân xanh mướt. Mỗi lúc con ngã đau, chùm hoa như đổi sắc mỉm môi cười. Chẳng biết vì đâu và tại sao, con lại thích ngắm nhìn lòng bàn tay trái. Những lạ kỳ rất riêng và rất nhỏ, mấy ngón run run với chạm búp hoa xinh.
Con lớn lên, chẳng hề biết hiểm nguy, mỗi khi gặp rắn cạp nong quăng mình vào bụi. Nó ngó nhìn con mà chẳng cắn bao giờ. Có
 những lúc mẹ phải thét lên, nhưng mẹ chưa từng đánh đòn con bướng bỉnh. Con chẳng giấu điều gì với con nhái bén. Cứ dứ dứ chùm hoa nhắc nó nhảy đi nhanh. Cũng không biết tặng ai những chiếc lá xanh, đành để héo bên thềm không dám vứt. 
Những bé gái kết dây hoa đội lên đầu làm đẹp, dùng sử quân xâu chỉ kết làm mành. Những cậu trai chải tóc gọn gàng, buộc đều đặn những dây màu bằng sợi. Con vui quá, cứ vô tư cười và hát, cho đến khi một đứa ra về, và hai đứa ra về... Khu vườn ấy lại mêng mang im vắng. Con cất sợi dây màu vào ước muốn những ngày mai. Trò chơi của đám trẻ chúng con chưa một lần chuẩn bị, cứ tự nhiên, và giã đám cũng tự nhiên. Có đứa khóc chẳng chịu về, mải chơi quên cả đói. Đứa nhắm nghiền mắt lại, tay cứ quơ quơ: “Để em chơi một tí nữa thôi mà!”. 
Con chưa biết phải làm gì với chùm hoa sử quân mà cô bé bỏ quên. Chợt ngẩn người nghe tiếng chửi nhà bên vọng lại. Tiếng chửi xốn xang, phá vỡ không gian màu hoa đang đỏ nặng. Sao trò chơi của chúng con, người đời lại tiết kiệm? Đuổi hết chúng đi…, đám phá rối những trưa nồng. 
Mẹ ơi! Con vẫn nghe tiếng gọi của những người muôn xưa đang vọng đến từ lòng bàn tay trái…
(Viết tặng những người yêu hoa)
Thích Thanh Thắng