Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của ngưu vương, đàn trâu sống yên ổn hòa thuận, chúng biết kính trên nhường dưới, vâng lời dạy bảo.
Có một con khỉ sống trong khu rừng bên cạnh thảo nguyên, thấy đàn trâu sống chung với nhau vui vẻ thì sinh lòng đố kỵ, nó thường lấy đất đá ném vào đàn trâu, ngưu vương đi đầu nên phải chịu đựng nhiều nhất. Không những thế, khỉ còn chửi mắng, nhục mạ ngưu vương vô cớ.Ngưu vương vẫn luôn im lặng chịu đựng, không hề thù ghét nó. Những con trâu đi theo sau được ngưu vương dạy bảo nghiêm khắc nên cũng học theo ngưu vương, nhịn nhục, không cãi vả, không đánh trả lại con khỉ ngu si mang nhiều sân hận, đố kỵ trong lòng kia.
Khỉ nghĩ rằng đàn trâu sợ nó nên nó càng làm dữ, càng ném càng hăng, càng chửi rủa càng có nhiều lời độc ác. Thế nhưng đàn trâu chưa bao giờ chống trả lại nó. Phía xa xa thảo nguyên có một cây cổ thụ to lớn, có một vị thần cây đang sống ở đấy, thấy đàn trâu nhịn nhục một con khỉ nhỏ bé thì lấy làm lạ, hỏi ngưu vương:
Quả nhiên, sau khi đàn trâu đi khỏi một lúc, có một đoàn người Bà La Môn đi tới, họ dừng chân trên thảo nguyên để ăn uống nghỉ ngơi. Bỗng một người trong họ kêu lên vì bị một hòn đá to ném vào đầu, sau đó là nhiều người cùng kêu lên vì bị đất đá ném vào mình, ban đầu họ hoảng sợ, tưởng có cường đạo đến cướp.
Nhưng khi tỉnh tâm lại, họ phát hiện một con khỉ đang lượm đất đá ném vào họ, miệng lại luôn kêu la mắng chửi. Các Bà La Môn tức giận, vây lấy khỉ, bắt được nó. Nó van xin tha mạng nhưng những người Bà La Môn này đang giận, làm sao tha cho nó được, họ dùng gậy đánh vào đầu, vào lưng, vào chân… khỉ bị đánh nát thân, chết không toàn thây.
Trích “Sanh kinh”